
ào đó đang vang lên bên tai nàng, cứ lặp đi lặp
lại một câu nói.
- Trác Tiểu Băng à Trác Tiểu Băng, đây chính là báo
ứng!
Báo ứng…
Tiểu Băng bỗng đưa tay lên ấn mạnh vào hai huyệt thái
dương, hít từng hơi thở thật sâu, tập tài liệu rơi khỏi ghế, tung tóe hết cả
ra, và vẫn là cái màu trắng đến nhức mắt đó.
- Sao lại có thể thế này? Sao lại có thể như vậy được
chứ?
Tôn Phàm hoảng loạn cầm từng trang giấy trắng lên rồi
xem đi xem lại, vừa xem vừa lắc đầu nguầy nguậy không dám tin đây là sự thật.
Cô không tin, cô không thể tin được tất cả những gì
đang xảy ra trước mắt! Bản kế hoạch mà cô đã yêu thích hết lòng và dồn hết hy
vọng, tại sao giờ lại biến thành một đống giấy trắng? Tại sao?!
- Tôn Phàm, em quay về tìm bản kế hoạch.
Tiểu Băng cố sức bình tĩnh trở lại, buổi đấu giá sắp
bắt đầu rồi, giờ phút này nàng không thể hoảng loạn được.
- Hả?
Tôn Phàm hoang mang ngẩng đầu lên, hiển nhiên là cô
không hiểu dụng ý câu nói của Tiểu Băng là gì.
- Xin anh hãy dừng xe bên lề đường!
Tiểu Băng nhanh chóng nói với tài xế, sau đó ngoảnh
đầu lại giải thích một cách rõ ràng với Tôn Phàm
- Tôi xuống xe ở đây, em lập tức quay về khách sạn xem
lại có thể tìm thấy bản gốc hay không, trong máy tính của tôi có bản điện tử,
tôi đến Hoa Cẩm sẽ tìm nơi để in ra.
- Vâng.
Tôn Phàm có vẻ vẫn chưa kịp hoàn hồn, chỉ đờ đẫn đáp
lại một câu.
Chiếc xe còn chưa kịp dừng hẳn, Tiểu Băng đã đẩy cửa
nhảy xuống, sau đó lại bắt một chiếc taxi khác trên đường. Không còn cách nào
khác, phải tranh thủ thời gian thôi!
Tuy hiệu quả của việc in ấn không được tốt như bản mẫu
đã chuẩn bị kĩ càng lúc trước, nhưng bây giờ chỉ cần có một bản mẫu là tốt rồi.
Tiểu Băng sốt ruột giục tài xế suốt cả quãng đường. Chiếc xe phóng đi như bay,
sau đó dừng lại trước cửa cao ốc Hoa Cẩm.
Đưa tay lên xem đồng hồ, chỉ còn ba mươi phút nữa là
đến buổi đấu giá.
Nàng vừa nghĩ đối sách vừa đi nhanh về phía thang máy,
cũng may là Giám đốc Bộ phận Đối ngoại Lý Nghiên cũng là người thoải mái, nghĩ
cách mượn một cái máy in chắc chắc cũng có thể làm được.
Nhưng chỉ có điều lên đến tận tầng 17 cũng không thấy
bóng dáng Lý Nghiên đâu cả, không có trong phòng hội nghị, cũng không có trong
phòng làm việc. Tiểu Băng hỏi các nhân viên xem Lý Nghiên có thể đến những chỗ
nào, sau đó vội vã lao tới phòng nghỉ.
Chỉ còn hai mươi phút nữa là buổi đấu giá bắt đầu rồi,
thời gian của nàng thực sự không còn nhiều nữa rồi.
- Người đẹp ơi giúp tôi với… cứu tôi với…
Nghe thấy tiếng động phát ra từ phòng nghỉ, Tiểu Băng
cho rằng Lý Nghiên đang ở bên trong, cũng không cả kịp gõ cửa, cứ thế vừa nói
vừa đẩy cửa xông vào.
- Á… tôi xin lỗi!
Tiểu Băng vừa mới bước vào đã đứng ngây ra như trời
chồng, gặp cái gì không gặp, lại bắt gặp ngay một đôi nam nữ đang ôm ấp nhau!
- Tôi xin lỗi… tôi xin lỗi… hai người cứ tiếp tục đi…
Nàng vừa nói vừa xoay người lại, sau đó định ngay lập
tức trở lại đường cũ.
- Đứng lại!
Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông khiến toàn thân
Tiểu Băng run bắn. Đợi đã, sao giọng nói này lại quen thế nhỉ? Nàng không dám
quay người nhìn lại, giọng nói quen thuộc khiến cho nàng bất giác hoảng loạn.
Cái giọng nói lạnh buốt tới tận xương, không một chút
hơi ấm đó, mang một sự uy nghiêm không thể kháng cự, xuyên qua giới hạn của
không gian thời gian truyền tới.
- Cô đi theo tôi.
Người đàn ông giống như một cơn gió lướt qua người
nàng, bộ comple đen cao quý vẫn lấp lánh như xưa, Tiểu Băng còn chưa kịp phản
kháng thì cánh tay nàng đã bị đối phương nắm thật chặt, chỉ có thể để mặc cho
người đàn ông đó lôi nàng đi suốt cả quãng đường.
Không biết tại sao mỗi lần gặp người đàn ông này, Tiểu
Băng đều rơi vào tình trạng để mặc cho người khác muốn làm gì thì làm. Ra khỏi
phòng nghỉ rẽ trái, xuyên qua hành lang đi thẳng…
“ Rầm!”
Cánh cửa phòng làm việc phía sau lưng đóng mạnh lại,
Tiểu Băng nhìn khuôn mặt không một chút cảm xúc của người đàn ông trước mặt
nàng, trong lòng bỗng bình tĩnh trở lại.
Bọn họ dường như đã kết thúc rồi, hay là… chưa từng có
sự bắt đầu.
Thế nên tại sao lại phải sợ hãi?
Nàng nghĩ ngợi một hồi rồi đột nhiên bật cười, một nụ
cười lịch thiệp bình thản như đang đối diện với một con người xa lạ.
- Đường tiên sinh, thật trùng hợp nhỉ, chúng ta lại
gặp nhau rồi…
Tiểu Băng cảm thấy rất khó dùng lời để hình dung. Chỉ
là nàng có cảm giác bị ai đó dùng tay siết chặt lấy cổ họng, dù có cố gắng đến
mấy cũng chỉ có thể phát ra những hơi thở thật nhẹ.
- Cô ổn chứ?
Bên tai nàng vang lên giọng nói trầm trầm của Đường
Chính Hằng, trong lòng đột nhiên bùng lên một cảm giác ấm nóng, thế là nàng nhẹ
nhàng gật đầu.
- Ừm, cũng ổn.
Vẫn là cô nhóc kiên cường như thế, Đường Chính Hằng
thầm nghĩ, vừa rồi rõ ràng nàng còn hét lên đòi cứu mạng, hẳn là đang gặp phải
vấn đề khó giải quyết, trông nàng lo lắng bồn chồn như vậy, thế mà giờ lại nói
là “cũng ổn”.
- Vừa nãy…
Anh do dự không biết phải nói tiếp thế nào, tình cảnh
vừa rồi nếu muốn giải thích rõ ràng quả thực cũng có chút khó khăn.
- Cái đó… vừa nãy tôi đã