
ời nguyền giam hãm tâm hồn. Sự chờ đợi
dai dẳng khiến cho cậu cảm thấy bi thương lạc lõng, cô đơn đến tuyệt vọng.
Nàng mím môi, lướt nhanh phím đàn, tiết tấu đột ngột
nhanh lên.
“Thả mình theo điệu nhạc ta nhẹ nhàng đung
đưa
Nụ cười đẹp đến mê hồn của ai đã làm ai mê
mẩn
Ta hát cho người nghe tiếng lòng của ta
nhé?
Lửa pháo hoa rực rỡ vẫn như thuở nào
Nếu người không hiểu, chỉ cần lắng nghe
Nếu người không muốn, có thể quay lưng mà
đi
Bởi vì giờ đây hoàng tử đã chết rồi”.
Hòa theo sự chuyển đổi của tiết tấu, giọng hát của
Cảnh Lượng bỗng chốc chứa đầy sự mê hoặc đến kì lạ. Trước mắt Tiểu Băng
dường như hiện lên cảnh tượng quen thuộc trước đây. Thằng bé đáng yêu xinh xắn
đang đứng trước mặt nàng, dẩu môi ngẩng đầu tròn xoe mắt nhìn nàng. Lúc đó
thằng bé còn chưa cao bằng nàng mà ánh mắt nó đã điềm tĩnh kiên định đến khác
thường.
“Chị là ai?”. Thằng bé con giương to đôi mắt đen của
nó, chớp chớp mắt, trong đôi mắt đó ánh lên thứ ánh sáng long lanh như thủy
tinh.
Tiểu Băng nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên, bàn tay nàng
vẫn chưa ngừng.
Trên sân khấu, Cảnh Lượng vẫn đang hát.
“Buổi biểu diễn của ta, ta đang ca bài hát
của ai?
Hát cho lệ rơi, hát cho tim tan nát, ta
nào sợ đau đớn
Ai đã để lạc mất chàng hoàng tử ngây thơ
trong đồng thoại?
Người đang nghe, người hãy lắng nghe
Ta đang hát, hay ai đang độc tấu?
Ta đang khóc, còn ai đang kiếm tìm?
Có phải người không tin hoàng tử sẽ hồi
sinh?”.
Bài hát mơ màng như mộng như ảo, đến Tiểu Băng cũng
nghĩ rằng nàng vừa mơ một giấc mơ chân thực. Trong giấc mơ này có nàng, có Cảnh
Lượng và những chuyện đau buồn thời thơ bé. Từ đầu tới cuối ánh đèn không hề
rọi đến vị trí của Tiểu Băng, nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy người nhạc
công chơi bản nhạc buồn thương như vậy, ắt có rất nhiều điều muốn dốc bầu tâm
sự, nhưng lại nghẹn ngào trong cổ họng không thể thốt ra được thành lời.
Cuối cùng Tiểu Băng cũng đánh lên những nốt nhạc sau
cùng, nước mắt nàng cũng cùng lúc lăn trên gò má, thoáng hiện trong không khí,
rồi lại cạn khô.
Sân khấu sáng rực lên, Đồng Cảnh Lượng đứng ngay chính
giữa, dường như vẫn còn chưa thoát khỏi cảm xúc của bài hát.
Hiện trường cuộc thi giống như một tảng đá lớn rơi
xuống vực thẳm vô tận, hồi lâu không nghe thấy bất cứ âm thanh nào, toàn hội
trường tĩnh lặng mất vài giây, không gian lắng đọng. Sau đó dường như đột ngột
choàng tỉnh, phát hiện bài hát đã kết thúc, có người bắt đầu vỗ tay, sau đó
tiếng vỗ tay nhiều hơn, nhiều hơn, vang lên không ngớt.
Khán giả lúc này mới trở lại với thực tại, hội trường
bùng lên một tràng vỗ tay rền vang như sấm, vang mãi không ngừng. Không chỉ có
fan-club của Đồng Cảnh Lượng, mà rất nhiều người bị tiếng hát của cậu làm cảm
động, giờ khắc này, tất cả mọi người đều ghi nhớ cái tên:Đồng
Cảnh Lượng – ông hoàng thật sự của đêm nay.
Cảnh Lượng choàng tỉnh trong tiếng vỗ tay vang rền,
giữa làn sóng âm thanh như sóng biển đó, đối diện với những gương mặt xa lạ đầy
phấn khích và hoan hỉ, cậu chầm chậm nén lại cảm xúc của mình, gập người xuống
cúi chào khán giả.
Giờ phút này, bất cứ lời cảm ơn nào cũng đều trở nên
thừa thãi.
Các bóng đèn lần lượt bật sáng, làm hiện rõ cái khung
cảnh huyền ảo. Tiểu Băng nhìn về hướng sân khấu, Cảnh Lượng ngạo nghễ trong sự
bao bọc của ánh đèn sân khấu, trong tiếng vỗ tay và tiếng hò reo nồng
nhiệt của khán giả vẫn đứng rất hiên ngang, dường như thằng bé chính là chàng
hoàng tử bị thất lạc trong câu chuyện cổ tích vậy.
Thế là nàng lặng lẽ quay người rời đi. Bước xuống sân
khấu, nàng đi thẳng về phía trước dọc theo dãy hành lang dài, trên khuôn mặt
nàng lúc này hiện lên một nụ cười ấm áp. Ngẩng mặt lên thì bắt gặp Hà Lệ đang
tiến tới trước mặt nàng trong bộ lễ phục đỏm dáng, chiếc váy ngắn họa tiết da
báo càng làm tôn thêm nét quyến rũ của ả. Với đôi giày cao 10 cm màu vàng kim,
Hà Lệ uyển chuyển bước tới trước mặt Tiểu Băng, trong mắt ánh lên vẻ thù địch.
Tiểu Băng không chút sợ hãi nhìn thẳng cô ta.
“Chà, cô chơi đàn hay đấy chứ! Thật không ngờ… hóa ra
cô còn có tài lẻ này nữa!”.
Hà Lệ dừng lại, đứng ngay trước mặt Tiểu Băng, khoanh
hai tay trước ngực vẻ khinh miệt, dò xét Tiểu Băng từ đầu tới chân. Cô ta đã bỏ
biết bao công sức mới điều được ba nhạc công piano khỏi nơi diễn ra cuộc thi,
chính là để Đồng Cảnh Lượng không thể lên sân khấu được. Nhưng thật không thể
ngờ tự dưng mọc đâu ra một Trác Tiểu Băng biết chơi piano, làm hỏng việc lớn
của mình.
Tiểu Băng khẽ động đậy miệng, nàng không ngờ sẽ gặp Hà
Lệ ở đây. Cô ta có thể chỉ đến xem Đỗ Hiểu biểu diễn. Nhưng theo như tình hình
hiện tại cho thấy Hà Lệ chắc đã biết chuyện cô ngầm giúp đỡ Cảnh Lượng rồi. Nghĩ
tới đây, Tiểu Băng đã có sự chuẩn bị trước.
“Chị Hà Lệ quá khen rồi, chị cũng có kém gì đâu!”.
Tiểu Băng đáp trả không khách khí, trong câu nói của
nàng còn chứa đựng hàm ý, giờ họ đang đứng ở hành lang hậu đài, lúc nào cũng có
thể có người đi qua, nàng tin