
cảm giác
thế giới của mình lúc này đã ầm ầm chao đảo. Cảnh Lượng chọn bài hát này để PK
là ý kiến của Phong Lỗi. Nhưng không ai biết được người đưa ra chủ ý này với
Phong Lỗi, chính là Tiểu Băng…
Cuộc thi này thật quá ư tàn nhẫn.
Bởi để đạt được mục đích trong cuộc đọ sức đầy hoa mỹ
này, nó bắt một đứa trẻ phải sử dụng đến tình yêu của chính mình dành cho mẹ
làm chiêu thức.
Giờ phút bỏ phiếu quan trọng nhất, trên khán đài thi
đấu, Đồng Cảnh Lượng chắp hai tay sau lưng, hai mắt nhìn xuống, không nói thêm
bất cứ lời nào. Các fan bên dưới vẫn khóc, nhưng qua làn nước mắt vẫn hiện lên
nụ cười kiên cường, động viên khích lệ. Khán giả không ngừng cổ vũ, la ó, gào
thét, giơ cao những tấm áp phích và đèn hiệu mang tên cậu.
“Tiểu Lượng cố lên! Tiểu Lượng cố lên!”.
***********************
Các fan gào thét ầm ĩ, nhưng Cảnh Lượng gần như không
nghe thấy gì cả. Kí ức đau thương nhất của nó đã bị đem ra mổ xẻ không chút
giấu giếm trước tất cả ống kính máy quay. Đến cả sự tôn nghiêm và niềm kiêu
hãnh nó cũng từ bỏ, giờ thì còn gì không thể mất nữa đây.
Thế nên, nó thắng rồi!
Nhìn cuộc đọ sức khốc liệt dần dần bước vào hồi kết,
Tiểu Băng không kìm được nước mắt, nàng cúi thấp đầu chạy ra bên ngoài. Nàng
không muốn bị ai bắt gặp bộ dạng của mình lúc này.
“A!”
Đến tận khi phát hiện ra mình đâm phải thứ gì đó, Tiểu
Băng la lên một tiếng, lúc này đôi chân vội vã của nàng mới dừng lại, nàng
ngẩng đầu lên nhìn. Bộ âu phục màu đen thẳng thớm, một khuôn mặt khôi ngô tuấn
tú nhưng lạnh giá vô cùng hiện ngay trước nắt. Tiểu Băng có cảm giác thật sự
bất ngờ. Sao lại là Đường Chính Hằng được?!
“Là cô sao?”. Chính Hằng mấp máy môi, đang định giơ
tay ra đỡ cô. Nhưng cả người Tiểu Băng dường như bị thứ gì đó làm cho chấn
động, vô cùng cảnh giác, lùi lại phía sau một bước lớn giống như một con thỏ bị
kinh động mà sợ hãi.
Đường Chính Hằng vẫn đứng im, chỉ đưa khăn giấy đến
trước mặt Tiểu Băng.
“Cảm ơn…”
Tiểu Băng thả lỏng người, nhận lấy khăn giấy, nhanh
chóng quay người đi lau vội nước mắt. Lúc nàng quay người lại, khuôn mặt nàng
lại hiện lên vẻ thản nhiên vốn có, nàng hơi nhướn mắt lên hỏi, “Tình cờ thật
đấy, không ngờ Đường tiên sinh lại đến Thượng Hải xem cuộc thi tuyển này à?”.
Trong ngữ điệu của nàng còn mang một vẻ gì đó khác lạ.
“Cô biết chuyện của Đỗ Hiểu?”.
Đường Chính Hằng không buồn để ý đến câu hỏi của Tiểu
Băng, mà lạnh lùng chuyển sang một vấn đề khác, giọng nói và ngữ khí của anh
còn lạnh hơn cả băng, Tiểu Băng có cảm giác ít nhất cũng phải đến âm ba mươi
độ.
Đương nhiên Tiểu Băng cũng không dễ dàng để đối phương
lấn át. Nàng mím môi, cười đắc ý, bước lên trước một bước, hạ thấp giọng nói
bên tai anh, giọng điệu rất khiêu khích.
“Không biết chuyện mà Đường tiên sinh đang nói, liệu
có phải là chuyện thu xếp để cho Đỗ Hiểu làm quán quân không?
Nàng nhanh nhẹn lùi lại đằng sau hai bước, nụ cười
trên mặt càng rạng rỡ hơn, âm vực giọng nói cũng bắt đầu cao lên, “Nếu như
chuyện anh nói là chuyện này, thì, tôi thừa nhận, tôi biết”.
Hai người đứng đối diện nhau, ánh mắt của Đường Chính
Hằng lạnh giá, nhưng Tiểu Băng nhìn thẳng anh không chút sợ sệt. Trong lòng
nàng hiểu rất rõ, bí mật về Đỗ Hiểu nàng đang nắm trong tay chính là chìa khóa
của sự chiến thắng, nàng không sợ ai hết. Dù cho đó có là con người lạnh hơn
băng như Đường Chính Hằng cũng phải trả một cái giá xứng đáng như bao người
khác.
Trong quy tắc sinh tồn của Tiểu Băng, mỗi mẩu tin đều
có một cái giá tương ứng. Nhưng lần này những điều nàng làm không đơn giản chỉ
là vì tiền.
Sắc mặt của Đường Chính Hằng đột nhiên sầm xuống, thái
độ không lạnh không nhạt của Tiểu Băng lúc này khiến trong lòng anh có chút gì
đó không thoải mái. Cuộc thi lần này tuy là do Trung Đằng tổ chức, nhưng thật
ra tất cả đều do Đô Luân Trung Quốc thao túng từ phía sau. Và việc chọn luôn Đỗ
Hiểu làm quán quân là một nước cờ anh không thể không đi.
Nhưng vòng thi mười người vừa mới bắt đầu chưa bao lâu
Tiểu Băng đã biết được tin nội bộ chọn Đỗ Hiểu làm quán quân. Dựa theo đúng
cách làm việc xưa nay coi tiền như sinh mạng của Tiểu Băng thì lúc nào nàng
cũng có thể đem tin này bán. Như vậy Đô Luân Trung Quốc lập tức sẽ rơi vào thế
bị động. Đối thủ vẫn đang lăm le chờ đợi thời cơ là Âm Nhạc Thiên Dật sẽ thừa
cơ ra tay chia chác thị thường thi đấu béo bở này.
Nghĩ đến đây, trong đầu Đường Chính Hằng lóe lên một ý
định mới. Anh bất ngờ bước lên trước một bước lớn, Tiểu Băng bị anh ép tới mức
chỉ có cách liên tục lui về đằng sau. Một cảm giác sợ hãi lóe lên, cảnh tượng
bị cưỡng hôn lần trước trong buổi họp báo vẫn còn chưa phai, giờ anh ta lại
định làm gì nữa đây?
“Đường tiên sinh, đây không phải là buổi họp báo đâu”.
Tiểu Băng cố hết sức nói thật nhỏ nhẹ, hoảng loạn nhìn
bốn phía, thấy xung quanh vẫn có vài nhân viên đi qua đi lại nhưng không ai để
ý đến mình và Đường Chính Hằng. Nàng nở một nụ cười gượng gạo: “Thế nên lần này
anh có làm trò gì thì cũng không ai để ý đâu! Tôi thấy anh đừng phí sức làm
gì!”. Nàng cố ý nhấn