
hi thường, Tiểu Băng hiếu kì bước nhanh tới hội trường thu hình,
ngay lập tức nàng ngây ra tại chỗ.
Hóa ra người đang hát chính là Cảnh Lượng.
Cậu thiếu niên mới chỉ mười tám tuổi có chất giọng
chứa đựng đầy vẻ tang thương buồn thảm, nghe giọng cậu có sự trải nghiệm của
một người đã gần ba mươi.
********************
Vòng một là vòng thi tài năng, Hứa Khải có số phiếu
thấp nhất, theo luật, hiển nhiên Hứa Khải phải PK (Trong các cuộc thi tuyển
chọn tài năng của Trung Quốc, PK là vòng thi giữa hai đối thủ có số phiếu thấp
hoặc bị xếp vào vòng nguy hiểm, ai thua sẽ bị loại trực tiếp) với người đang
trong vòng nguy hiểm là Cảnh Lượng, thông qua việc gửi tin nhắn quyết định số
phiếu của hai bên. Kết quả Cảnh Lượng thắng.
Vòng hai là biểu diễn tiểu phẩm, sau khi các thí sinh
diễn xong, hai thí sinh có biểu hiện kém nhất do hội đồng nghệ thuật bầu ra sẽ
PK lần hai với Đồng Cảnh Lượng.
Đến vòng thi sau cùng.
Trước khi bắt đầu PK là phần kêu gọi bỏ phiếu. Đồng
Cảnh Lượng mắt mở to, bắt đầu rưng rưng, cậu cố kìm nén để nước mắt không trào
ra, cố hết sức để nở một nụ cười. Trước ánh mắt kinh ngạc của khán giả tại hội
trường, người dẫn chương trình tươi cười mời một bà lão lên sân khấu.
Đây là điều bất ngờ dành cho một thí sinh, đồng thời
cũng là một chiêu lăng xê đầy cảm động rất thu hút. Sống trong cái giới này,
tất cả mọi bí mật, người thân, bạn bè, tình yêu… đều không còn là bí mật nữa.
Tất cả những gì bạn có đều sẽ bị phơi bày dưới ánh đèn sân khấu. Trong lúc
những bí mật đó lấy được những giọt nước mắt của mọi người thì cũng đồng thời
là lúc lặng lẽ đi vào lòng người.
Dưới sự hướng dẫn khéo léo của người dẫn chương trình,
bà của Cảnh Lượng kể về thời thơ ấu đầy bất hạnh của cậu. Vừa ra đời được hai
mươi tám ngày, cha mẹ cậu quyết định li dị, nên từ nhỏ cậu đã sống với bà.
Trước giờ cậu chưa từng được hưởng sự ấm áp của tình thương người mẹ. Nhưng cậu
luôn tin rằng mẹ vẫn rất yêu cậu, chỉ là vì lý do gì đó không thể không rời xa
cậu mà thôi.
Cứ như vậy cậu chờ đợi hết ngày này qua ngày khác, hết
năm này sang năm khác, đến khi trưởng thành. Đến một ngày, cậu tự nhủ với chính
mình rằng chỉ cần đứng trên sân khấu dưới ánh đèn chiếu sáng rực rỡ, trong biển
người mênh mông, mẹ nhất định sẽ nhìn thấy, và sẽ đến tìm cậu.
Người bà với mái tóc hoa râm nghẹn ngào kể lại.
Tất cả khán giả có mặt tại trường quay vì cảm động mà
khóc đến sưng cả mắt, các fan hâm mộ thậm chí ôm nhau khóc không thành tiếng.
Đồng Cảnh Lượng quệt nước mắt, nói trong tiếng nấc: “Em có thể đến ôm bà được
không?”. Giờ đây bộ dạng hoang mang và thận trọng của thằng bé côi cút trên sân
khấu hoàn toàn làm tan nát trái tim của tất cả mọi người đang có mặt ở trường
quay.
Đêm nay Đồng Cảnh Lượng đã làm cảm động tất cả mọi
người, làm rơi không biết bao nhiêu giọt nước mắt. Sau đêm nay, sẽ có rất nhiều
người sẵn sàng cam tâm tình nguyện bù đắp cho thằng bé những tình cảm mà nó đã
thiếu thốn từ bé.
Cậu mất đi tình cảm của mẹ, vậy hãy để cho chúng tôi
được yêu thương cậu!
Cảnh Lượng ôm bà khóc rất lâu, cuối cùng cũng quay lại
và hát bài “Lỗ Băng Hoa”. Cậu đưa tay quệt nước mắt trên má, cố gắng giữ nụ
cười trên môi. Tuy trên đôi môi cậu vẫn là cái màu sáng long lanh đó, nhưng đôi
mắt lại đượm một nỗi bi thương không thể nào hóa giải. Cậu nói đây là bài đầu
tiên mà cậu hát từ khi còn nhỏ đến lớn, cậu hi vọng rằng mẹ có thể nghe thấy
bài hát này của cậu.
Tiểu Băng cảm giác có thứ gì đó trong lòng đột nhiên
vỡ vụn, từng mảnh, từng mảnh một sắc nhọn cứa vào trái tim khiến nàng đau nhói.
Không biết từ lúc nào, ánh đèn trên sân khấu lần lượt
bị tắt đi, những người không liên quan đến câu chuyện đều đã chìm vào trong
bóng tối, chỉ còn lại một luồng ánh sáng trắng của chiếc đèn tụ quang đang nhè
nhẹ chiếu vào Đồng Cảnh Lượng.
Toàn bộ hội trường im phăng phắc, không có tiếng đệm
nhạc, chỉ có tiếng hát khàn khan của cậu thanh niên vang lên …
“ những vì sao trên trời không nói,
búp bê dưới mặt đất nhớ mẹ….”
Cảnh Lượng cứ hát… cứ hát… trong đôi mắt thon dài của
cậu lại ánh lên tia sáng long lanh lấp lánh. Tiếng hát đó chạm đến tận nơi sâu
thẳm của tâm hồn người nghe.
Âm nhạc đúng là có thể tạo ra kì tích trong chớp mắt…
Kỳ thực, thứ khiến cho con người ta không kìm nén được nước mắt đó chính là
tình yêu…
“Ta biết những vì sao trong đêm biết hát
Những đêm nhớ nhà
Chúng sẽ hát cùng ta như thế
Ta biết những cơn gió ban trưa biết hát
Tiếng ve thời ấu thơ
Chúng vẫn luôn cất lời cùng với gió…
“Khi tay ta nắm bắt được ánh sáng
Thì trong lòng lại trở nên hoang mang
Lúc đó mới phát hiện ra rằng trên đời này
tất cả đều sẽ thay đổi
Quyển nhật ký của một thời tuổi trẻ
Mái tóc đen sẽ biến thành màu trắng
Chỉ có bài hát đó là không bao giờ thay
đổi
Cứ hát lên những kỷ niệm mãi trong ta…
Tiểu Băng dùng hết sức bịt miệng tránh bật tiếng khóc
nghẹn ngào, ánh đèn sân khấu vẫn chói lòa như thế, nhưng nàng lại có