
ng nghiên cứu các kĩ năng quay cóp bài, để hoàn thiện hơn
nữa khả năng siêu phàm đó.Hai người đều đã nhận được những kết quả đáng mừng,
luôn đứng đầu lớp về các môn và đều không được sự bái phục của mọi người, bị
đông đảo mọi người cười nhạo đằng sau lưng.
Điểm tương đồng đầu tiên
của hai người là đều khiến mọi người có chung nhận xét: quay cóp chẳng có gì
ghê gớm cả, điều ghê gớm là quá ham hố dùng quay cóp để leo lên vị trí đứng đầu
lớp. Quay cóp chắng có gì là đáng sỉ nhục cả, điều sỉ nhục là sau khi
điên cuồng quay cóp lại không chịu thừa nhận mình đã quay
cóp, mà ngược lại lại thể hiện một khuôn mặt trong trắng hơn ai hết, bộc lộ
mình như một thánh nữ. Con người không thể nào vô liêm sỉ đến mức độ đó.
Điểm tương đồng thứ hai
là đều yêu thích việc bịa chuyện như một môn thể thao cho cái miệng. La Khuẩn
bịa chuyện chủ yếu là bịa chuyện mình xinh đẹp như thế nào, có bao nhiêu người
con trai thích cô ta, cô đã có cả một đại đội người yêu như thế nào. Tại sao
lại nói có một đại đội người yêu là bởi vì thông thường, chúng ta thường nói
người con gái càng có nhiều bạn trai thích thì hàng xếp càng dài. Theo như lời
của La Khuẩn nói thì số lượng người theo đuổi cô ta là vô kể, chỉ có thể lấy số
lượng của cả một đại đội để so sánh.
Cũng giống như thế, Uông
Dương tự nói mình năm tuổi đã từng đi Mỹ, bảy tuổi từng sang Đức, mười hai tuổi
đã từng chu du Bắc Âu. Nhà cậu ta từ năm 1980 đã mua được tivi màu, tủ lạnh và
máy giặt, năm 1992 lương của bố mẹ cậu ta đã là 3.000 tệ, từ năm 1998 đến nay,
nhà cậu ta đã mua được mười tám căn nhà…
Của cải của người con gái
là số lượng và chất lượng của người theo đuổi. Còn của cải của người con trai
chính là vật chất và trải nghiệm. Hai con người này bốc phét đông bốc phét tây
vẫn đều là đang tự tâng bốc của cải của mình lên tận mây xanh.
Điểm tương đồng thứ ba là
có những quá khứ không vẻ vang gì. Tuy bạn bè đều biết vị trí đầu bảng của La
Khuẩn là do quay cóp mà được nhưng các thầy cô giáo thì lại không hề biết, vẫn
xem cô ta như một học sinh ưu tú, cho cô ta lên khoa giúp các thầy cô nhập điểm
của học sinh vào máy vi tính. Kết quả là có lần cô ta bị tẩu hỏa nhập ma, đã tự
động trừ năm đến mười điểm của rất nhiều bạn học xuống và nhập vào dữ liệu trên
máy. Sau khi chuyện bị phát hiện, La Khuẩn một mực nói là mình không cố ý, do
nhập quá nhiều dữ liệu nên mắt cô bị hoa. Nhưng sự giải thích này quá gượng ép.
Điều đó chíng là do nguyên nhân đã làm cho cô trở thành chú chuột của hoa Lịch
sử khóa 2000, ai cũng muốn xông vào đánh. Vì dù sao cô ta cũng đã động đến lợi
ích của quá nhiều người. Bình thường vốn chẳng ai ưa nổi tính cách của cô ta
nhưng cũng không đến nỗi coi cô ta như kẻ thù. Nhưng đến khi quyền lợi của mọi
người bị xâm hại, mọi người mới cùng nhau dấy lên lòng thù hận.
Uông Dương cũng giống như
vậy. Ngày bé cậu ta thường hay bắt nạt những học sinh lớp dưới, tham gia nhóm
đầu gấu, dựa vào gia đình có chút quan hệ mà thọc thẳng tay vào túi của bạn bè
ăn cướp tiền. Bây giờ trong lớp mà ngồi rỗi là cậu ta lại bốc phét mình lúc đi
học đã là anh hùng, oai phong lẫm liệt như thế nào, đã cướp được bao nhiêu
tiền, đã chửi được bao nhiêu người. Thực ra trong bụng mọi người đều hiểu rõ,
với cái gan bé bằng gan con chuột, luôn sợ sệt của cậu ta, thì chỉ làm thằng
lưu manh vớ vẩn thôi chứ làm nên trò trống gì.
Điểm tương đồng thứ tư là
việc tạo dựng hình tượng cá nhân: La Khuẩn đặc biệt thích tạo dựng mình thành
hình mẫu của một nữ quái sát trai, tung hoành trên tình trường không có đối
thủ.
Còn Uông Dương thì đặc
biệt thích tạo dựng mình thành một anh hùng, lấy tay che cả bầu trời. Mỗi lần
trước khi vào kì thi, nếu như thầy cô giáo không khoanh vùng học thi, cậu ta sẽ
như một người anh hùng, dũng cảm đứng dậy nói: “Mọi người đừng lo lắng, tôi sẽ
về nhà bảo bố mời thầy đi ăn một bữa cơm.” Chả là cậu ta có bố là ở phòng hành
chính của trường. Chúng tôi đều biết anh hùng và các hành động theo chủ nghĩa
anh hùng là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Điểm tương đồng thứ năm
là hai người đều ăn mặc rất cầu kì. La Khuẩn đã từng nói trước lớp rằng ở khóa
2000 khoa Lịch sử này, quần áo cô ta là nhiều nhất và đắt nhất. Câu này tuy có
hơi bốc phét một chút nhưng quản thực quần áo của cô ta nhiều vô cùng, có điều
từ trước đến giờ cô ta không bao giờ nhắc đến việc để mua được một chiếc quần,
chiếc áo cô ta phải nhịn ăn sáng một tháng liền, bữa trưa thì mỗi bữa ăn cùng
với một thằng con trai và mỗi tối chỉ ăn một đến hai quả táo là qua ngày.
Uông Dương tuy là con
trai nhưng rất chăm sóc việc ăn mặc, không ai sánh nổi. Nghe nói cậu ta đã vì
mua một đôi giày mà mượn tiền của tất cả mọi người trong phòng kí túc xá, sau
đó bỏ ra một số tiền khổng lồ la
1.600 tệ mua đôi giày về. Sau khi có đôi giày, cậu ta dường như cao thêm 16cm,
đi trên đường mặt vênh, đầu ngẩng cao, chỉ chăm chú nhìn lên trời. Bởi vì cậu
ta sợ nếu mình cao quá nhanh sẽ chạm vào mây xanh. Đôi giày đó, mỗi lần mỗi lần
cậu ta đi đến lớp là một lần cậu ta nhấn mạnh: