Cô Đơn Vào Đời

Cô Đơn Vào Đời

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322904

Bình chọn: 9.5.00/10/290 lượt.

800 tệ. Mỗi lần mua quần áo, cô ta chỉ luôn nói là giá gốc

chứ không bao giờ nói là giá đã được giảm…Chiếc quần bò cô ta hay mặc, chỉ có

100 tệ nhưng cô ta luôn nói với mọi người là 600 tệ. Cô ta còn hay nói với Tếu

Ảnh về vẻ xinh đẹp của mình, về chuyện cô ta có bao nhiêu là người theo

đuổi…những chuyện như thế, hai chúng tôi đã nằm kể cho nhau nghe hẳn một ngày

một đêm.

Nói tóm lại, sau vụ chiếc

phéc mơ tuya, trong mắt của Tếu Ảnh, La Khuẩn đã trở thành người vô cùng đáng

ghét. Con người này không những tính tình xấu xa, mà còn luôn muốn hại Tếu Ảnh.

Tếu Ảnh hoàn toàn quên đi

quãng thời gian dính chặt lấy La Khuẩn mà bỏ rơi tôi sang một bên. Tếu Ảnh nói

về La Khuẩn vô cùng tồi tệ.

Tình bạn của con gái ≈

tình địch

Hai người con gái thường

quy vào có hai dạng quan hệ: đã từng là tình địch hoặc đã từng là bạn thân. Nếu

như hai mối quan hệ này có gì trùng khớp vào nhau thì nhất định sẽ có người trở

thành kẻ phản bạn, không phản trước mặt thì phản ngầm sau lưng.

Nhưng dú sao tôi vẫn rất

quý Tếu Ảnh. Cho dù tôi biết rất rõ rằng tình bạn của con gái khó tin cậy đến

thế nào.

Chỉ có tình bạn của tôi

dành cho Tếu Ảnh là có thể tin cậy được. Tôi đã vì muốn giữ vững tình bạn này

cho riêng tôi và Tếu Ảnh mà sau khi La Khuẩn trả lại cái váy đã tận tay làm

hỏng phéc mơ tuya của chiếc váy. Nhờ đó mà mới có thể làm cho Tếu Ảnh hận La

Khuẩn. Còn chiếc váy này là do tôi đã cam tâm tình nguyện lấy tiền tiêu của cả

một tháng để mua tặng Tếu Ảnh.

Tôi sợ sẽ mất đi Tếu Ảnh,

mất đi tình bạn ấm áp. Tôi không thích Tếu Ảnh đối xử tốt với những người con

gái khác.

Tình bạn của Tếu Ảnh là

của tôi, không ai được động vào



Dần dần La Khuẩn không

còn tìm đến Tếu Ảnh nữa. Tôi cũng dần quên mất người con gái này.

Cho đến một ngày, tôi và

Tếu Ảnh cùng nhau đi ăn cơm ở nhà ăn, nhìn thấy La Khuẩn và Uông Dương đang nói

cười, nô đùa. Uông Dương xúc một thìa cơm bón cho La Khuẩn, La Khuẩn mở miệng

đón lấy thìa cơm rồi như đang ở chốn không người, đưa miệng lại gần miệng Uông

Dương. Dưới con mắt trợn tròn ngạc nhiên của hai chúng tôi, bon họ vừa hoàn tất

màn biểu diễn chim mẹ bón mồi cho chim non.

Uông Dương là bạn học

cùng lớp với tôi. Nghe nói đến ngay cả lũ con trai cũng chẳng có ai thèm quan

tâm đến cậu ta, còn lũ con gái chúng tôi vẫn coi cậu ta là đối tượng để tiêu

khiển. Bởi vì cậu ta đã từng làm hai việc cực kì ấu trĩ mà đến bây giờ tôi vẫn

nhớ như in.

Việc thứ nhất là có lần

đang học ở giảng đường, bỗng nhiên có một con nhặng bay vào lớp. Nó cứ thế bay

vòng quanh lớp, phát hiện ra tiếng vo ve nghe rất khó chịu. Lúc con nhặng này

bay quanh Uông Dương, cậu ta bắt đầu thể hiện, cậu ta cầm lấy quyển sách và cứ

thế xông vào đập con nhặng. Cậu ta xòe quyển vở ra và “bụp”, con nhặng đã bị

kẹp vào giữa quyển vở. Uông Dương mở vở ra, lúc đó chúng tôi mới nhìn thấy con

nhặng đã bị cậu ta kẹp mạnh đến nỗi toét cả máu, trông như ruột gan đều lòi cả

ra. Đúng lúc đó Uông Dương hô to một câu: “Mình giỏi thật! Con nhặng này đang

có kinh nguyệt”

Không lâu sau đó, cũng có

một lần học tập trung tại giảng đường, tôi đến muộn, không còn chỗ để mà chọn

nữa, đầnh chấp nhận xui xẻo ngồi bên cạnh Uông Dương. Thầy đang giảng về văn

hóa Nho gia thì bỗng nhiên cậu ta đánh rắm một cái rất to. Mọi người xung quanh

đều quay lại nhìn. Tôi vô cùng kinh ngạc nhìn cậu ta, kinh động trước sự hồn

nhiên của cậu ta về hành động bất nhã đó.

Không ngờ cậu ta lại quay

sang nhìn tôi với con mắt đầy hoài nghi, với mong muốn dồn ánh mắt của mọi

người sang tôi. Nhìn thấy vẻ bỉ ổi của cậu ta xuất hiện, tôi liền nói thẳng

không ngại ngùng: “Uông Duơng, lần sau lịch sự tí đi nhé!”

Lúc này mọi người mới

chuyển ánh mắt tập trung sang Uông Dương. Thế là cậu ta cười xòa và nói: “Có gì

đâu, tớ đùa ấy mà. Ngồi học buồn quá. Các bác có muốn nghe thấy tiếng súng nổ

không?” Không đợi chúng tôi trả lời, cậu ta bỗng nhiên đánh tiếp một tiếng

“Bủm!” Mọi người đều vô cùng ngạc nhiên.

Sau đó, Uông Dương đắc ý

cười vang, nói: “Mọi người có muốn nghe tiếng súng liên thanh nổ không?

Bủm…bủm…bủm, bủm, bủm…” Tiết học hôm đó, chúng tôi đền thần bay phách lạc. Từ

sau đó lũ con gái chúng tôi vẫn thường gọi Uông Dương là “Dương bủm”.

Trước khi yêu La Khuẩn,

Uông Dương đã từng yêu một cô bạn học cùng lớp chúng tôi một thời gian ngắn. Cô

bạn đó rất hiền lành và chân thật, rất tốt với Uông Dương. Thời gian đó, chúng

tôi thấy cô ấy ngày nào cũng giặt một đống tất. Sau đó không nhớ là nghe một

cậu bạn nào kể lại, Uông Dương bốc phét với lũ bạn ở kí túc xá là cậu ta quá

hấp dẫn nên người yêu cứ tranh giặt tất cho cậu ta. Kết quả là những cậu bạn ở

cùng kí túc xá với Uông Dương đều gọi người yêu cảu cậu ta là “Tất”. Cô bạn

“Tất” đáng thương đó sau khi yêu Uông Dương được hai tháng thì chia tay nhau.

Không bao lâu sau, chúng

tôi nhìn thấy Uông Dương và La Khuẩn đang bón cho nhau ăn. Hai con người này

kết thành một cặp đúng là xứng đôi vừa lứa. Vì đều là hai kẻ mà ai cũng phải

kinh sợ.

Trước tiên, họ đều là

những kẻ luôn dày cô


Snack's 1967