
hỉ có bấy nhiêu đó thôi. Nhưng nhớ ngủ sớm mai còn đi làm đấy!
-Tuân lệnh vợ!
Ông Doanh làm mặt nghiêm trang, tay đưa lên như kiểu chào quân đội làm
ai cũng phì cười. Nguyên nhận ra tính trẻ con, vui tính của ông vẫn ko
hề thay đổi.
-Thôi, bây giờ Nguyên này! Con muốn ở chung với Dương hay ở riêng?
-Dạ....ở chung với Dương được rồi cô, bất quá con đạp nó ra khỏi phòng thôi! Hahaha.
-A thằng này mày láo! – Dương cốc nhẹ vào đầu Nguyên.
-Vậy giờ.....bé Dương, con giúp Nguyên mang đồ đạc lên phòng sắp xếp đi, chút nữa còn xuống coi đá banh với ba!
Dương bị mẹ gọi là “bé” liền mè nheo:
-Mẹ ~ .....con 20 tuổi rồi, có còn là đứa nhóc mới lên 3 đâu mà lại gọi con là bé! Con méc ba bây giờ.....
-Dù cậu có 80 tuổi tôi vẫn gọi cậu là bé. Con với cái, hở tí là đem ba ra dọa mẹ, con tưởng mẹ sợ ba sao?
Nguyên với ông Doanh cười ha hả chọc quê Dương làm anh tức xì khói,
vùng vằng đứng dậy xách đống đồ lên, ko quên nạt thằng bạn của mình:
-Đứng dậy xách đồ thằng kia! Cười nữa tao bẻ hết răng bây giờ!!!!!
-Rồi...rồi....háhá....her...her.......
Lên đến phòng Dương, mặt của Nguyên còn nhăn hơn cả khỉ ăn ớt. Cậu cằn nhằn:
-Mày phải người ko vậy hả Dương? Nơi này còn hơn cái ổ chuột nữa!
-Kệ tao, có cho mày ở là may lắm rồi đấy, ko chịu thì cút.
Nguyên khẽ lắc đầu đi vào phòng. Phòng Dương rất rộng, ước tính có thể
là 2 cái phòng trọ cao cấp ghép lại. Nó có đến ba cái cửa sổ nên rất
thoáng mát. Có rất nhiều chậu cây nho nhỏ đặt trên bệ cửa sổ thứ nhất.
Nguyên chép miệng đánh giá cũng ko tệ, chỉ tội là hơi bừa bộn mà thôi,
nếu dọn sạch thì còn gì bằng. Chợt cậu nhận ra ở góc phòng, một cái
chuồng hình ngôi nhà khá lớn có ngói màu đỏ tươi, cón lại các bức tường
là màu vàng. Một sinh vật mũm mĩm với bộ lông xù trắng muốt như bông
đang quẫy đuôi, cái đầu ngúc ngắc trông rất đáng yêu.
-Anvil! – Nguyên kêu lên đi lại bế con cún, tay xoa xoa cổ nó và nựng cái bụng căng tròn.
-Mới có mấy ngày mà mày mập quá à! Chắc thằng đó muốn mày béo phì đây. Yên tâm, có tao ở đây rồi, ko cần lo gì hết!
Con cún lè lưỡi liếm liếm tay của Nguyên, có vẻ như nó nhận ra cậu rồi. Nhìn nó yêu lắm cơ, yêu hơn cả lúc còn ở ngôi nhà kia nữa. Dương thì
nhíu mày bực dọc vì câu nói vừa rồi của Nguyên, định lại cho cậu một
trận mà thôi, ko nên phá hỏng khoảnh khắc “đoàn tụ xúc động” này.
Nhưng...........
“Oa, con cún dễ thương quá! Ở đâu ra vậy?”
“Hihi. Nhìn yêu quá à! Yêu ko chịu được!”
“Cún ơi! Chị đặt tên cưng là Anvil nhé!”
Một lần nữa, Hạ Quyên lại hiện ra trong những ký ức đẹp đẽ khó phai.
Nguyên như rơi vào trạng thái “hồn lìa khỏi xác”. Cậu ngồi ngẩn ngơ cứ
hết nhìn con cún thì lại thở dài thườn thượt. Đã bảo là sẽ quên, nhưng
sao nó cứ xuất hiện hoài vậy?
Thấy Nguyên có vẻ lạ, Dương đi lại vỗ vai cậu một cái:
-Sao vậy? Tự nhiên đơ như cây cơ thế?
Bị bất ngờ, Nguyên giật mình thoát ra khỏi mớ hỗn độn trong đầu, cậu cười trừ:
-Ko….đang ngắm nó sao mà mập dữ vậy đó mà!
-Her…….anh mày nuôi mà, phải béo tốt thì mới được chứ, hehe. – Dương chống nạnh cười đắc chí.
Nhìn cái mặt đang vênh vênh lên tự đắc của Dương làm Nguyên chỉ muốn
đấm cho một cái thật mạnh thôi. Bỗng đập vào mắt cậu là một
thứ-vô-cùng-đặc-biệt đang nằm trên chiếc giường giữa đống quần áo bị
quăng tứ tung khắp phòng.
Vội vã bật dậy, tay đặt Anvil xuống
sàn, Nguyên vồ lấy vật đó như sợ nó có thể bị cướp mất trong gang tấc.
Dương nghiêng đầu khó hiểu chẳng biết thằng bạn mình bị cái gì mà cứ như hổ đói thế. Nguyên cười thầm đểu giả trong miệng, ánh mắt gian manh
sáng lóa lên nhìn chòng chọc vào Dương khiến anh gai người. Cậu dùng
ngón cái và ngón trỏ cầm “vật” đó lên phe phẩy, miệng cười hô hố:
-Hôhô, Dương ui, tao ko hề biết mày thích mặc underwear có hình khỉ
đang măm chuối đó nha, thế mà lâu nay lại giấu anh em. Xấu quá đi à!!!
Dương quýnh quáng cả lên. Mặt anh đỏ gấc, cứ tưởng là toàn bộ máu trong người đều dồn lên hết cơ mặt. Anh vồ lấy Nguyên đúng chất một con hổ
đói thấy mồi để giật lấy cái-vật-nhạy-cảm kia. Nguyên cũng đâu vừa, anh
né người sang một bên làm toàn thân Dương đáp xuống chiếm hết chiếc
giường êm ấm.
-THẰNG QUỶ SỨ!!!!! HÔM NAY TAO KO XỬ MÀY TAO KO PHẢI TRỊNH VĂN DƯƠNG!!!!!!!
Dương gầm lên đuổi theo Nguyên. Hai người cứ chạy rầm rầm trong phòng ko biết mệt hay sao ấy? Nguyên vừa chạy vừa la làng lên:
-Là lá la….. Underwear Dương ăn chuối…… Underwear Dương ăn chuối….. Hú hú hú……..
-Mày có đừng lại ko thì bảo!????
-Hú….hú…. Dương ăn...... Á……ẠCH!!!!!!
Đang ngỏng cổ lên để hát thêm thì ko may cho chàng Nguyên, ko biết có
phải gieo gió gặt bão ko mà cậu lại vấp phải đống quần áo nằm chình ình
trên sàn, tiếp đất cực đẹp: Mặt ngự trị dưới đất, chân ngự trị trên
trời! =))
-Kàkà, tóm được con khỉ ngố rồi. Có lời trăng trối nào ko em?
-Dạ….dạ anh Dương đẹp zai, giàu lòng nhân ái tha cho em lần này…..em nó còn bé nên trót dại ý mà…..mong anh rủ lòng từ bi…….
-Ôi…..cám ơn em đã hết lòng khen ngợi nhưng anh thiết nghĩ……tội này ko
thể nào tha được!....... Hãy xem đây! NHẤT DƯ