80s toys - Atari. I still have
Cô Dâu Thất Lạc

Cô Dâu Thất Lạc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327135

Bình chọn: 9.5.00/10/713 lượt.

căn phòng của mình. Nó làm Nguyên khựng lại

giây lát. Đây là căn phòng Hạ Quyên từng ở trong thời gian bị mất trí

nhớ và lưu lạc ở đây. Cậu ngập ngừng, do dự, mãi một lúc sau mới từ từ

đưa tay lên vặn tay nắm cửa. Những chiếc chuông gió xinh xinh đủ hình

dạng treo lủng lẳng trên trần nhà lặng im phăng phắc. Ánh đèn điện sáng

trưng được bật lên làm màu đồng vốn có của căn phòng như nổi bật hơn.

Nguyên thẫn thờ nhìn lướt qua xung quanh. Nỗi nhớ nhung lại ào về, những hình ảnh từng rất quen thuộc cũng thi nhau hiện lên trong trí óc cậu.

Cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp với mái tóc dài đen nhánh mượt mà, đôi mắt

long lanh to tròn với làn mi dài cong vút, bờ môi đỏ hồng nhỏ xinh nhìn

là muốn….cắn, nước da trắng nõn hơn cả tuyết……. Cô ấy ko còn ở đây nữa,

cô đã trở về với vị trí mà mình vốn có. Nhưng tại sao bóng hình cô vẫn ở đây, làm ai đó cảm thấy nhớ, nhớ đến phát điên!?

Những bộ quần áo Nguyên mua cho cô vẫn còn đây. Chỉ đơn giản là áo thun với quần

short nhưng cô lại rất thích. Chiếc giường êm ái vẫn còn thoang thoảng

mùi hương thơm dịu nhẹ, cơ hồ cô vẫn luôn ở đây vậy. Nguyên nhắm mắt cố

gắng đẩy hết những ảo tưởng ra khỏi đầu. Cậu lùi ra ngoài, đóng cửa lại, khóa chặt bao ký ức đã là quá khứ. Tiếng Dương hét vọng lên làm Nguyên

chợt tỉnh:

-Xong chưa thằng quỷ? Còn gì nữa ko?

-À….ko. Hết rồi!

-Vậy đi thôi!

-Ừ, tao ra ngay đây.

Nguyên quay lưng bước đi. Nhưng chỉ mới được vài bước, cậu ngoái đầu

nhìn lại căn phòng thêm lần nữa. Nó như đang luyến tiếc đưa tiễn cậu rời khỏi nơi này. Nhếch môi mỉm cười cay đắng, Nguyên đi thẳng ra phòng

khách. Dương gật đầu tỏ ý mọi thứ đã xong, nên đi về là vừa. Khóa cửa

lại cẩn thận, Nguyên ngắm nhìn quanh ngôi nhà rồi lên xe.

-Khoan đã, còn mộ mẹ tao!?

-Mày yên tâm, tao lo hết rồi từ hôm trước rồi. Bác đang ở một nơi tốt hơn!

-Ừm! Cảm ơn mày nhé!

Dương cười nhẹ. Nguyên đóng cánh cửa xe lại, quay đầu thẳng tiến ra con đường nhựa trước mặt. Nhìn vào chiếc kính chiếu hậu, ngôi nhà đang dần

khuất xa khỏi tầm mắt. Cảm giác rất lạ, cứ như…..nó và những thứ có liên quan đang bị chôn vùi……….

“Hãy tan biến cùng với quá khứ đi nhé, tôi sẽ cố gắng thay đổi tất cả. Hãy đợi đấy!” *Biệt thự của nhà họ Trịnh:

Kính coong…..kính coong……

-Mẹ ơi, ra mở cửa cho con!

Dương nhìn vào màn hình của cái chuông trước cửa nhà nói lớn. Anh vừa

dứt lời là cánh cổng màu đen tuyền cao hơn 5m tự động được mở ra. Nguyên lái xe chạy vào bên trong. Ở đây vẫn ko thay đổi gì mấy so với hồi cậu

bỏ đi giữa năm 13 tuổi.

Trước cánh cửa gỗ của ngôi biệt thự to

lớn có một người phụ nữ phong thái dịu dàng, thanh tao đứng trông ngóng

con trai mình. Nguyên tắt máy xe rồi cởi dây an toàn, cậu cảm thấy hồi

hộp lắm. Điều làm cậu ngạc nhiên chính là nét trẻ trung xinh đẹp vẫn ko

phai nhạt trên gương mặt người phụ nữ kia dù bà đang ở độ tuổi tứ tuần.

-Cô.....

-Lâu rồi ko gặp con! – Bà Giang cười hiền nhìn Nguyên, đôi mắt rưng rưng ngấn lệ.

-Con.....con chào cô. Cô vẫn xinh đẹp như ngày nào!

Bà Giang ko nén nổi niềm vui liền chạy đến ôm chầm lấy người con trai

vừa nói kia. Hơi ấm của bà như đang dần ngấm vào cơ thể Nguyên. Cậu cũng ôm lại bà.....bà như người mẹ thứ 2 hiền dịu ít ai có.

Một

thằng nhóc với khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu, lém lỉnh tinh nghịch chơi

thân với con trai mình làm bà Giang cảm thấy rất quý mến, cứ như có thêm một đứa con vậy. Dù rằng nó là trẻ mồ côi. Bảy năm trước nó bỏ đi ko

nói lời nào làm bà rất lo lắng, khóc ròng đến đổ bệnh. Chỉ khi nghe tin

của Nguyên từ Dương thì bà Giang mới an tâm phần nào. Giờ nó lại về đây, thật quá đỗi vui mừng!

Nguyên dìu bà Giang vào nhà, nhờ Dương

mang hành lí để vào trong. Từ trên cầu thang được lát bằng đá hoa cương

sang trọng, một người đàn ông lặng lẽ bước từng bước chậm xuống. Ông khá đô con, gương mặt toát lên sự thanh thoát, phúc hậu. Đó chính là Trịnh

Văn Doanh, vị bác sĩ có tiếng tăm lừng lẫy một thời nhờ sự tài giỏi,

nhiệt tình, cũng là chủ của bệnh viện Đa khoa Thành phố. Có thể do một

phần như thế nên rất nhiều người biết được Dương là ai và trong ánh mắt

họ luôn ẩn hiện sự kiêng nể.

-Con chào chú!

Nguyên cúi đầu 90 độ chào ông Doanh. Ông ra hiệu cho cậu ngồi xuống ghế, mình thì ngối ở phía đối diện.

-Lâu nay con vẫn khỏe chứ? Cuộc sống thế nào?

Ông Doanh cầm cái bình trà bằng sứ xanh rót nước đầy vào cốc, đưa cho Nguyên, hỏi han.

-Dạ cũng đầy đủ. Con đi làm thêm ở một nhà hàng nên cũng dư ra một ít.

-Vậy àk? Con cứ ở đây bất cứ lúc nào con muốn, cứ coi là nhà mình đi.

Bảy năm rồi chú mới gặp lại con, hôm nay chúng ta ngồi cùng xem đá banh

chứ? Hay nếu con mệt do di chứng của tai nạn thì cứ đi nghỉ!

-Ko ạ. Con muốn coi đá banh với chú cơ!

-Được thôi! Nhóc Dương, con tham gia chứ!?

-Tất nhiên rồi ạ, sao con bỏ lỡ được! Hìhì.

Ông Doanh quay sang nhìn bà Giang cười tủm tỉm, liếc mắt đưa tình, kéo tay bà như làm nũng:

-Vợ ơi, lát em chuẩn bị cho anh ít trái cây với bia nhá, anh phải xử gọn hai thằng nhóc này mới ngủ ngon được!

-Được rồi, mấy người mà tụ họp lại cũng c