
-Em thấy khỏe rất nhiều, và rất muốn mau mau xuất viện, ở đây chán quá!
-Hửm? Có anh rồi mà còn chán sao? – Hải Thanh khẽ bật cười trêu.
-Đâu phải lúc nào anh cũng ở cạnh em thế này đâu. Với lại ko mau mau về, có chị nào giành mất anh thì sao?
-Em chỉ giỏi suy nghĩ lung tung.
-Her…..
-Vậy chút nữa, anh xuống phòng giám đốc xin giấy xuất viện cho em nhé!
Hạ Quyên bật dậy nhìn trực diện với Hải Thanh, mắt ko giấu nỗi sự ngạc nhiên:
-Được hả anh?
-Tất nhiên rồi, sao, muốn ko?
-Muốn chứ! Muốn chứ! Anh đúng là chồng yêu của em. – Cô mừng rỡ ôm chặt lấy Hải Thanh.
Anh ôm lấy Hạ Quyên mãi ko muốn buông. Những việc trước kia trong khi
cô mất tích anh cũng ko muốn nhớ đến nữa, kể cả người con trai ở bãi
biển mà anh đã gặp với Liễu Phi. Là đàn ông con trai với nhau, Hải Thanh có thể hiểu được cái ánh mắt sắc lạnh giận dữ ấy khi anh kéo tay Hạ
Quyên. Nó ko đơn thuần chỉ là bực tức, nó có chứa sự ghen tuông. Mặc dù
rất muốn biết trong 3 tháng vừa qua giữa hắn với Hạ Quyên có chuyện gì
nhưng anh vẫn sẵn sàng cho qua vì giờ đây, Hạ Quyên đã trở lại là Hạ
Quyên. Cô đang ở bên anh như những ngày tháng trước khi đám cưới, rất
vui vẻ và hạnh phúc. Thế thì việc gì anh lại khơi gợi lên chuyện cũ để
cô phải thêm suy nghĩ, lo lắng. Cứ để mọi chuyện diễn ra tự nhiên thì sẽ tốt hơn.
-Hải Thanh, anh đang suy nghĩ chuyện gì vậy?
Hạ Quyên lo lắng hỏi Hải Thanh khi trông thấy khuôn mặt anh bỗng suy tư, đờ đẫn đến lạ.
-À ko, anh đang nghĩ xem sẽ dẫn em đi đâu sau khi xuất viện thôi, hìhì. Bé yêu muốn đi đâu?
-Mình đi dạo phố nha anh, lâu rồi em cũng chưa đến quán kem Cherry.
Xong rồi mình đi shopping nè, đi công viên nè, còn nhiều lắm, hihihi.
-Em ko định đi học sao? Trường anh nhập học lâu rồi đấy!
Lúc nãy mặt Hạ Quyên hào hứng bao nhiêu thì bây giờ ủ rũ bấy nhiêu.
-Người ta chưa chơi đã mà…….
-Xì….em chơi hoài rồi cũng chán thôi. Bé yêu của anh định học khoa nào để anh lên làm việc trước cho.
-Ưm…..khoa của anh đấy!
-Haha, em muốn ở bên anh đến thế sao? Anh ko ngờ đấy!
-Xí….ăn dưa bở vừa thôi nhá. Vì sau này em muốn kế nghiệp papa lãnh đạo công ty thôi…..
-Chuyện đó sao ko để Nhật Anh lo? Anh thấy nó có năng lực hơn em nhiều đó.
-Khó ưa quá! Ít ra nó có là tổng giám đốc thì em phải là chủ tịch cơ! Hôhôhô.
-Hì…..em thật là…. Nào, giờ ngồi dậy để anh còn xuống phòng giám đốc
xin cho em xuất viện nữa. Em cầm điện thoại của anh gọi về nhà báo cho
mẹ trước đi!
-Vâng, em biết rồi, anh đi cẩn thận nha!
Vẫy tay với Hải Thanh xong, Hạ Quyên phấn khích mở điện thoại lên để gọi cho gia đình. Ấn số của mẹ mình xong, cô nhấn nút gọi. Sau vài tiếng
tút tẻ nhạt chán ngắt, bà Lam cũng bắt máy:
-Alo!
-Mẹ hả? Con gái yêu của mẹ đây!
-Hạ Quyên! Con khỏe chưa? Mẹ xin lỗi con nhé, hai ngày nay quá nhiều việc mẹ ko vào thăm con được, mẹ định chiều nay vào......
-Khỏi mẹ ơi, anh Hải Thanh xuống xin giấy xuất viện cho con rồi, chắc
lát anh ấy quay lại rồi bọn con về ngay thôi! Hôm nay mẹ nhớ về sớm nấu
gì ngon mà nhiều nhiều vào nha.
-Ừ, mẹ biết rồi, để mẹ gọi cho ba con với gia đình thông gia luôn.
-Vâng ạ! Vậy thôi bye mẹ nhé!
Bíp!
Màn hình điện thoại hiện ra thu hút lấy đôi mắt của Hạ Quyên. Lúc nãy
mở khóa màn hình cô ko chú ý đến nó. Toàn là hình của cô với nhiều kiểu
hiệu ứng khác nhau, có cả thể hình động nữa. Cô chép miệng tự nhận xét
mình: “Cũng kute lắm đấy chứ!”
Hạ Quyên biết, đến cả điện thoại cũng toàn là hình của mình thì chắc chắn Hải Thanh phải yêu cô rất
nhiều. Cô vào file hình ảnh, có 3 mục riêng. Mục thứ nhất có tên rất đặc biệt với 2 trái tim ở 2 đầu cái tên “Bé Yêu”. Môi Hạ Quyên từ hấp hé
ngạc nhiên liền chuyển thành một đường cong dịu dàng, ánh mắt ngập tràn
hạnh phúc. Mục thứ 2 có tên là “Me And Honey” và mục cuối cùng là “My
Family”. Cô di chuyển ngón tay chạm vào mục thứ 2, miệng ko ngừng cười
tủm tỉm. Những hình ảnh vui vẻ, nghịch ngợm đến kiểu “nghệ thuật” của Hạ Quyên và Hải Thanh nhiều ko đếm xuể, nhìn lên số lượng hình ảnh ở góc
trái điện thoại thì nó hiện lên 3 chữ số: 482. Kinh khủng thật! Ko ngờ
là nhiều đến thế! Lúc nào 2 người cũng chỉ biết chụp và chụp, có để ý
đến những thứ khác đâu. Mới xem được 4,5 hình ảnh đầu thì bỗng có 3 cô y tá bước vào, chào Hạ Quyên một cách kính cẩn. Cô chẳng biết có chuyện
gì đang xảy ra thì một cô y tá lên tiếng:
-Thưa tiểu thư, chúng tôi được giao nhiệm vụ vào giúp cô thu dọn đồ, chuẩn bị xuất viện!
-A.....vậy phiền các chị!
Hạ Quyên bỏ điện thoại vào túi áo, định bước xuống giường cùng phụ dọn đồ thì bị các cô y tá ngăn lại:
-Tiểu thư cứ ngồi trên giường nghỉ ngơi, lát chúng tôi sẽ chuẩn bị cho cô một bộ quần áo thoải mái hơn.
-Nhưng.....
-Việc của bọn tôi mà, cô đừng ngại!
Hạ Quyên đành cười ngượng nghịu ngồi trên giường. Đồ đạc của cô cũng
khá ít, toàn là trái cây, nước uống, sữa....v...v.... nên mọi việc hoàn
tất rất nhanh. Vừa lúc đó Hải Thanh cũng bước vào phòng:
-Xong rồi hả Hạ Quyên?
-Vâng.....giờ còn chờ người ta đưa cho em một bộ đồ thường để thay thôi ạ!
-Ừm – Hả