
i Thanh cười nhẹ rồi quay qua các cô y tá – Cảm ơn các cô đã giúp đỡ trong thời gian qua.
Ba cô y tá đỏ mặt cười khúc khích rồi e lệ đi ra ngoài. Hạ Quyên lại
nhìn ra cửa sổ, mưa đã tạnh, có vài hạt nắng lung linh dịu nhẹ hắt vào
phòng. Cô sắp được về nhà rồi, mái nhà thân thương yêu dấu xa cách bao
ngày! Tất cả.......dường như đang dần trở về đúng với trật tự vốn có của nó.
*******
*Trước cổng bệnh viện:
-Em cảm ơn mọi người vì những việc trong thời gian qua ạ!
Hoàng Hạ Quyên cười rõ tươi cúi gập người chào những vị bác sĩ và y tá
đã túc trực chăm sóc cô khi bị tai nạn. Bác sĩ Đường Ngân Tâm – một
chàng trai chừng 28 – 30 tuổi mỉm cười:
-Có gì đâu, thân mình là bác sĩ, cứu giúp người là chuyện thường tình thôi!
-Hì....biết là thế nhưng em cảm thấy mình đã làm phiền mọi người rất nhiều.
-Bọn chị làm đúng bổn phận thôi cô bé àk! Ủa mà sao hôm nay ko thấy bác sĩ Dương đâu nhỉ?
-Bác sĩ Dương ạk? – Hạ Quyên mơ hồ ko nhớ rõ là ai.
-Là anh chàng bác sĩ có mái xéo áp sát, mặt trẻ măng đó. Ui cậu ấy đẹp
trai cực, chỉ mới 20 tuổi à. Mà em ko nhớ cũng phải, vì sau khi chẩn
đoán cho em trước khi tỉnh mấy ngày, bác sĩ Dương ko vào khám nữa, lâu
lâu chỉ đứng ở ngoài phòng quan sát thôi!
-À vậy à? Thế các chị cho em gửi lời cám ơn anh bác sĩ đẹp trai đó nhé!
Hạ Quyên nháy mắt lém lỉnh với mấy cô y tá. Cùng lúc, Hải Thanh từ nhà
xe chạy lên với chiếc motor màu bạc óng ánh, khẽ gật đầu chào.
-Thôi bạn trai em lên rồi, chào các anh chị nha! Bye bye!
-Đi cẩn thận nha! Về nhà nhớ chú ý sức khỏe, ít nhất phải nghỉ ngơi thêm 1 tuần đấy!
-Em nhớ rồi. Tạm biệt!!!
Đội mũ bảo hiểm vào xong, Hạ Quyên quay lại vẫy tay với mọi người cho
đến khi ko thấy bóng dáng của bệnh viện đâu nữa. Mắt cô dần nhòe đi,
sống mũi cay cay. Nghe tiếng sụt sịt sau lưng mình, Hải Thanh đưa tay
nắm nhẹ bàn tay cô trước bụng mình, dịu dàng lên tiếng:
-Sao bé yêu của anh lại nhè nữa rồi? Ngoan, anh thương!
-Ừm.....chỉ xúc động tí thôi..... – Hạ Quyên quệt nước mắt đi, rắn giọng nói.
-Hì, vợ anh nhạy cảm quá!
Hải Thanh bật cười, cứ tưởng Hạ Quyên lại dỗi nhưng ko, cô vòng tay ôm
lấy Hải Thanh. Lưng anh rộng và ấm áp làm cô cảm thấy rất dễ chịu. Mưa
lại rơi, nhưng chỉ lất phất vài hạt. Đâu thể ngờ, chỉ vừa nhắm mắt lại
để nhâm nhi cảm giác ngọt ngào ấy thì một hình ảnh lạ hiện ra đâu đó
trong tâm trí của Hạ Quyên.
Cũng vào một ngày mưa giông, trên
chiếc xe đạp màu trắng, cô gái ngồi ở đằng sau tựa người vào lưng của
một chàng trai. Một chiếc ôtô ko biết từ đâu ra đâm thẳng vào họ, chàng
trai kia đã lấy thân mình che chở cho cô gái đó. Khuôn mặt của cô gái đó tự nhiên quay lại, chính là.....
-Là mình!!! – Hạ Quyên ngẩng đầu dậy hét lên.
-Hửm? Em nói gì vậy Hạ Quyên?
-Hi, dạ ko, em hát vu vơ ấy mà! – Cô nhanh chóng chữa ngượng.
-Em hát bài gì vậy? Hát anh nghe với!
-Hihi.....em quên rồi....tự chế được vài nốt thôi.......
Rối trí quá Hạ Quyên chỉ biết cười trừ nói đại, vì thật sự bây giờ cô
có nhớ được bài nào đâu. Hải Thanh cũng ko hỏi gì nữa, anh tăng ga để
chạy thật nhanh về nhà.
Nửa tiếng sau, ngôi biệt thự sang trọng to lớn mang phong cách cổ điển đã hiện ra trước mắt. Ko hiểu sao Hạ
Quyên lại cảm thấy hồi hộp bất thường. Chắc lâu rồi ko ở nhà nên cô
thiết nghĩ chẳng biết nó có thay đổi một chút chi tiết nào ko.
Cánh cổng nhà to lớn tự động được mở ra để Hải Thanh chạy xe vào. Một
con đường dài khoảng hơn 20m dọc thẳng đến ngôi biệt thự đồ sộ. Xung
quanh cây cối vẫn rất tươi xanh, trên tán lá vẫn còn đọng lại những giọt nước tinh khiết. Hai thảm cỏ xanh mướt ở 2 bên nhà làm cho phong cảnh
nơi đây thêm đẹp và ko khí trong lành hơn. Bên góc phải khu vườn còn có
một bụi hoa hồng trắng mỹ lệ. Hạ Quyên có thể nhận ra được nhà mình vẫn
ko thay đổi gì mấy. Cô nhoẻn miệng cười thích thú. Chiếc motor màu bạc
đỗ xịch lại trước cửa nhà, cạnh một chiếc Mercedes đen tuyền sang trọng. Hải Thanh gạc chống xe mình xuống rồi cởi nón bảo hiểm ra. Hạ Quyên
cũng nhanh chóng “trả tự do” cho mái tóc dài óng ả yêu kiều của mình. Cô vô tư nhảy chân sáo đi vào nhà, bỏ mặc luôn cả Hải Thanh xách cái balo
chuẩn bị bước vào sau. Anh khẽ cười vì tính khí trẻ con hồn nhiên đáng
yêu của Hạ Quyên. Nhưng.....có ai đó kéo tay anh.........
Vào trong nhà, Hạ Quyên đứng sững lại vì ko hề có một bóng người nào.
Cô cất tiếng gọi ba mẹ nhưng ko hề có hồi âm. Quay lại đằng sau định hỏi Hải Thanh thì mặt cô tái đi.....anh đã biến mất. Cảm thấy có cái gì đó
rất lạ đang xảy ra ở đây, Hạ Quyên cảnh giác đi vào nhà thật chậm. Đến
giữa gian nhà bỗng nhiên có tiếng động vang lên ở sau lưng, cô định quay lại thì bị một bàn tay to lớn vòng ngang qua cổ, một chiếc khăn bịt lấy miệng cô. Nó có tẩm thuốc....Hạ Quyên mơ màng khuỵu xuống, nhưng cô
ngửi thấy....một mùi hương rất quen.....
-Suỵt! Từ từ xem nào, mấy chú làm tôi rối!
-Rối riếc gì? Con bé tỉnh lại bây giờ......
-Vậy thì nhanh tay lên, đứng đó cãi nhau hoài!!!
-Khách đến đông đủ chưa?
-Rồi, cánh báo chí cũng đến rất nhiều. Mà mình ơi, nó mới bình