Disneyland 1972 Love the old s
Cô Dâu Thất Lạc

Cô Dâu Thất Lạc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327104

Bình chọn: 8.5.00/10/710 lượt.

tin được điều đang diễn ra ở đây. Cô

biết Kim Thư vốn ko hề ưa cô, thì làm sao lại có việc đến thăm bệnh thế

này?

-Xin chào! Hoàng tiểu thư khỏe rồi chứ?

Kim Thư

ân cần hỏi thăm, cúi người đưa bó hoa thơm ngát cho Hạ Quyên, từng cử

chỉ dịu dàng lúc này của cô thừa sức để có thể đánh lừa thị giác đối

phương.

-Tôi…..cảm ơn! Đã đỡ rồi, thật là vinh hạnh khi được Bảo tiểu thư chiếu cố như thế này.

Hạ Quyên cười đáp lại, nhưng trong lời nói có ẩn chứa một ít mỉa mai.

Nụ cười trên đôi môi đỏ mọng của Kim Thư tắt ngúm. Hải Thanh cảm giác có gì đó bất thường liền lên tiếng:

-Hai người vào ngồi chơi nhé, đã đến đây rồi chẳng lẽ lại ko vào!?

Kim Thư khẽ liếc nhìn Minh Duy như ra hiệu cái gì đó. Anh nói:

-Chúng tôi có việc đi qua đây, sẵn tiện vào thăm Hoàng tiểu thư một lúc thôi! Có thể lúc khác tiểu thư của tôi sẽ đến thăm khi có nhiều thời

gian hơn, mong cậu Hải Thanh thông cảm!

-Ồ, thật tiếc quá! Thế thì đành để bữa khác vậy!

-Vâng, vậy bọn em xin phép!

Kim Thư yểu điệu, e lệ cúi chào rồi bước đi trước, sau đó Minh Duy cũng đi theo. Hải Thanh rời tay khỏi chiếc xe lăn để mở cửa phòng. Trong khi anh đang loay hoay kiếm chìa khóa thì Hạ Quyên bỗng cảm thấy rợn tóc

gáy. Cô liếc mắt về phía Kim Thư, tiếng va chạm giữa nền nhà và đôi giày cao gót vang lên đều đặn. Ko khí lạnh lẽo ngột ngạt vừa rồi vẫn để lại

dư âm ko ít nơi Kim Thư đã đứng. Hạ Quyên nhíu mày nhìn theo bóng cô

tiểu thư khó hiểu đang dần khuất xa. Trong lòng nổi lên một dự cảm ko

lành!

*Bờ Tây Macdan – nhà lão ngư:

-Bác ơi!

Nguyên vừa

xuống khỏi xe là nhanh nhảu cất tiếng gọi vọng vào căn nhà nhỏ đơn sơ ở

trước mặt. Một người phụ nữ có vóc dáng béo tốt từ trong nhà lật đật

chạy ra, tay vẫn cầm lăm lăm con dao cỡ trung. Bà ngạc nhiên khi nhìn

thấy Nguyên, thốt lên:

-Ô, cháu xuất viện rồi hả Nguyên!??

-Vâng, cháu mới bị đuổi vào lúc chiều thôi. Có cả bác sĩ nè bác! – Nguyên cười trả lễ, kéo tay Dương.

Dương lễ phép cúi đầu chào người phụ nữ ấy:

-Thưa cháu chào bác!

-Rồi rồi, 2 đứa khách sáo quá!

-Ông già đâu rồi ạ? Trời sắp tối rồi mà đi ra khơi chưa về sao?

Nguyên ngó đông ngó tây đảo mắt tìm kiếm lão ngư, nãy giờ chẳng thấy ông đâu.

-Ông ấy tắm ở sau nhà đó cháu. Chúng ta vào nhà đi kẻo lại trúng gió.

Dương và Nguyên chậm chạp đi vào trong nhà. Bên trong còn có người con

trai của ông lão và vợ anh ta, thêm 2 đứa con trai nghịch ngợm nữa. Đứa

lớn 7 tuổi, đứa nhỏ thì 5. Vừa thấy Nguyên là chúng chạy ùa vào lòng cậu hết bắt ẵm rồi thì cũng cõng. Nguyên bế bổng 2 đứa lên, chào hai vợ

chồng kia rồi cùng với Dương ngồi xuống cái ghế gỗ nhỏ. Một lát sau, lão ngư ở trần lù lù như bóng ma đi ra, vắt cái khăn vào cổ, ông cười niềm

nở:

-Chú mày bình phục rồi đấy à? Thấy khỏi hẳn hoàn toàn chưa?

-Rồi ạ! Ông vẫn ko chịu đổi cái giọng cười nham nhở đó đi sao?

-Xùy…..sao đổi được, giọng cười đặc trưng của ta đấy!

Họ ngồi nói chuyện với nhau rất nhiều, con trai của ông lão cũng tham

gia. Cô vợ vào bếp phụ việc nấu nướng với bà lão. Hai đứa nhóc thì cứ

quấn quýt bám lấy Nguyên. Đến khi trời xẩm tối, cả nhà cùng nhau dọn cơm lên. Tiếng cười giòn tan cứ vang ko ngớt trong căn nhà bé xíu. Khung

cảnh này làm Nguyên xúc động lắm. Mái ấm tình thương gia đình cậu ko có, cha mẹ, anh em….. Nghĩ đến đây, cậu nhớ đến mẹ mình……

Hơn 8 giờ, Dương và Nguyên xin phép gia đình lão ngư ra về. Vẫy chào

tạm biệt mọi người, chưa chi Nguyên đã bùi ngùi thấy nhớ. Thắt dây an

toàn xong, cậu nổ máy, xoay cái vô-lăng điều khiển xe quay đầu lại

(Nguyên cầm lái). Khi đã thấy cách căn nhà nhỏ đủ xa, Nguyên lên tiếng

hỏi Dương:

-Mày đã làm việc tao nhờ chưa?

-Rồi, tao

giấu dưới cái gối, kèm lời nhắn như mày mong muốn. Số tiền khá lớn đấy,

tao sợ ông ấy phát hiện ra rồi đem đến trả mình mất!

-Haiz….mày khéo lo. Ko nhớ mình đã nhắn gì sao? “Nếu bác trả lại bọn cháu sẽ từ

bác luôn”. Vậy nên chắc chắn ông ấy ko trả lại đâu.

-Ha, mà đây là lần đầu tiên mày chịu chi đến vậy đấy, bấy nhiêu đó tiền thì nhằm nhò gì với khối tài sản mày đang nắm giữ nhỉ?

-Ko nhằm nhò gì nhưng đủ để cho gia đình họ có được một ngôi nhà khang

trang, cuộc sống đầy đủ hơn. Với tính cách ông lão tao nghĩ họ sẽ thoát

khỏi cảnh nghèo sớm thôi, ông ấy tiết kiệm lắm!

Dương ko nói gì nữa để cho Nguyên tập trung lái xe. Chưa đầy 10 phút sau họ đã về đến

ngôi nhà nhỏ có dàn hoa giấy bốn màu rực rỡ. Đút chiếc chìa khóa vào ổ

để mở cửa, Nguyên có thể nhận thấy ngôi nhà vẫn rất sạch sẽ, ko hề có

chút bụi bặm nào. Bật công tắc đèn lên, đúng là như vậy, mọi thứ vẫn như cũ.

-Dương ,mày dọn dẹp nhà cho tao đó hả?

-Ko tao thì là ma chắc!

-Giỏi! Lát anh thưởng cho cây kẹo cầu vồng. – Nguyên khoái chí hăm hở xoa đầu Dương.

-Đập mày bây giờ! Mau dọn đồ đi, còn về ko mama yêu tao mong!

-Nghe thấy gớm.

Nguyên bĩu môi rồi đi đến cái tủ quần áo của mình, gom tất cả lại đặt

lên sofa. Dương đi ra ngoài để lấy chiếc vali to đùng vào. Anh cũng có

nhiệm vụ gấp đồ cho Nguyên trong khi cậu đi khắp căn nhà tìm xem còn gì

để mang đi ko. Chỉ còn lại