
m xuống gối. Mím chặt môi để tiếng nấc ko phát ra,
nhưng có lẽ….vẫn ko được.
-Hức…..hức…..
-Hạ Quyên, em….. Ơ….sao lại khóc thế này? Em đau ở đâu hả?
Tôi lắc đầu, nhưng nước mắt vẫn rơi làm Hải Thanh cuống quýt cả lên.
Anh quay đầu định gọi bác sĩ thì tôi dùng hết sức kéo tay lại, ôm lấy
anh. Điều này hình như làm anh bất ngờ lắm.
-Hạ…
-Em xin lỗi……đã để anh lo lắng nhiều…..em thành thật xin lỗi anh!
Nước mắt như bị kìm nén lâu ngày giờ tuôn ra giàn giụa. Tôi khóc như
một đứa trẻ trong lòng anh. Hơi ấm từ cơ thể anh cùng với mùi hương dịu
nhẹ cơ hồ bao phủ lấy tôi.
-Hạ Quyên, đừng khóc nữa, ko sao mà!
Cảm nhận được vòng tay to lớn của Hải Thanh đáp trả lại mình, tôi vẫn
ko kìm chế được cảm xúc…… Lúc này, giọng Hải Thanh sặc mùi đe dọa:
-Em ko nín, anh bỏ đi đấy!
Tôi im bặt ngay, ko dám thút thít đến một tiếng nào. Đó như một phản xạ có điều kiện rồi, lúc trước anh cũng hay hù tôi như thế. Dịu dàng đặt
tôi nằm xuống, anh hôn nhẹ vào má tôi. Khoảnh khắc này làm tôi cảm
thấy…..ko có anh là điều ko thể. Ko có anh tôi như một con thuyền ko
buồm. Ko có anh tôi như lạc lõng trong cái thế giới tẻ nhạt này. Có anh, tôi sẽ ko cô đơn nữa. Một viễn cảnh tương lai ko xa, tôi ước mỗi lúc
mình đi đâu đó về, một cánh cửa sẽ mở ra ngay trước mắt, anh đứng đó với nụ cười dịu dàng dành riêng cho một mình tôi.
-Anh ko được rời xa em đâu đấy!
-Anh sẽ ko bao giờ rời xa em, chỉ khi nào em bỏ rơi anh thôi!
Hải Thanh cười híp cả mắt lại, anh thật là đáng yêu. Ko biết bao giờ
tôi mới được xuất viện nhỉ? Cầu mong là nhanh nhanh một chút. Lúc đó,
tôi với anh sẽ lại tung tăng dạo chơi khắp phố như bao cặp tình nhân
khác, sẽ lại vui vẻ và hạnh phúc hơn xưa…… Tôi sẽ bù đắp lại hết tất cả
những gì mà trong khoảng thời gian mình bị mất tích anh đã phải chịu
đựng.
-Anh hay thật, sao em lại có thể bỏ rơi một chàng trai tuyệt vời như thế này được chứ?
-Hì, thật ko?…..em đào hoa lắm, sao anh biết được!?
-Dám nói em như thế hả? Ko thèm nói chuyện với anh nữa. Tránh ra chỗ khác! Xùy….xùy…..
Tôi vờ dỗi, giơ tay lên phe phẩy như đuổi ruồi. Nghe thấy tiếng Hải
Thanh cười, tôi càng cay cú hơn, kéo chăn lên trùm kín mặt.
-Vậy anh đi đây! Bye bé yêu nhé!
Giọng điệu nghe chỉ muốn cắn anh cho chết ngay thôi, ghét thật. Được,
giỏi thì đi luôn đi, quay lại đây tôi đá ra khỏi phòng đấy!
Lẩm bẩm rủa anh được vài câu, tôi quay lại xem anh đi thật hay ko. Sự
thật phũ phàng quá: ko một bóng người. Bực bội, tôi hét lên hết công
suất mình có thể đạt được:
-NGUYỄN HẢI THANH! ANH ĐƯỢC LẮM!!!!!!!!!!!!!!!!!
Có tiếng cười ha hả bên ngoài, Hải Thanh ló đầu vào lè lưỡi trêu tôi. Tôi ngượng chín cả người, vùng vằng nằm xuống.
-Tiểu thư, đã đến giờ tiêm thuốc rồi ạ!
Một cô y tá cầm cái khay đựng một ống tiêm, một lọ thuốc nhỏ với hộp
bông gòn đã thấm thuốc. Cái mùi của nó làm tôi thấy buồn nôn kinh khủng, đành miễn cưỡng đưa tay ra cho cô ta chích thật nhanh để ko ngửi thấy
cái mùi thuốc nồng nặc đó nữa.
Khi cô y tá đi ra khỏi phòng vì đã hoàn thành nhiệm vụ, cái mặt đáng ghét của ai-đó lại xuất hiện với chất giọng lảnh lót:
-Bé yêu ơi, chích có đau ko?
-Xê ra! – Tôi lườm anh một cái sắc lẻm, thế mà Hải Thanh vẫn cười cho được.
-Thôi anh xin lỗi mà! Anh có đi thật đâu, anh đi ra cho người ta vào chích thuốc cho em mà!
-Hứ!
-Vợ ơi!
-Ai vợ anh? Con nít con nôi bày đặt vợ chồng cái gì?
-Ko sớm thì cũng muộn thôi!
-Lần này thôi đấy.
Liếc Hải Thanh thêm cái nữa, tôi quay mặt ra phía bên ngoài cửa sổ ngắm cảnh tiếp. Nắng bỗng dịu dần, gió thổi từng cơn mát lạnh làm tinh thần
người ta sảng khoái quá! Nhưng “ma lực ru ngủ” của nó cũng kinh khủng
thật, chẳng mấy chốc mắt tôi lại lim dim, bờ mi hạ dần xuống. Thiếp đi
lúc nào ko hay, một hình ảnh khác lại hiện hữu trong đầu…..vẫn chàng
trai tóc đỏ ấy….bế con cún xù. Toàn thân………đầy máu!
*16:30 p.m:
Chiều mùa thu thật thoáng đãng và dịu dàng với
những tia nắng vàng nhạt xinh xinh chứ ko gắt gao oi bức như mùa hè.
Ngồi ko yên trên chiếc xe lăn, Hạ Quyên hớn hở bắt Hải Thanh đẩy đến nơi này rồi lại đẩy đến nơi kia. Ấy vậy mà anh cũng chiều theo ý cô làm mọi người xung quanh âm thầm ngưỡng mộ, ganh tị. Hai người như một bức
tranh đẹp mỹ miều, một đôi trai tài gái sắc ít ai sánh bằng. Đôi tình
nhân trẻ cứ mặc sức nô đùa, dù sức khỏe cô gái chỉ mới bình phục được ít nhiều.
Từ đằng xa, cũng có một chàng trai đang ngắm nhìn đôi
trai gái ấy. Lúc đầu nhìn thấy cô gái, cậu rất ngạc nhiên và vui mừng
khi cô đã tỉnh, còn định sẽ đi kiếm tên bạn thân xấc xược ko thông báo
tin này cho mình biết. Nhưng trông thấy nụ cười xinh đẹp, hạnh phúc kia
lại dành cho một người con trai khác, lòng chàng trai bỗng đau nhói đến
lạ.
*Phòng khám số 7:
“RẦM”
Cánh cửa phòng bị đóng sầm lại một cách thô bạo làm người bác sĩ điển trai ở bên trong
giật thót cả người. Nom thấy khuôn mặt thất thần pha lẫn giận dữ của
Đặng Thanh Nguyên, Trịnh Văn Dương đứng dậy lấy một cái ghế cho cậu
ngồi. Khi đã yên vị, mắt của Nguyên hằn học trợn lên nhìn Dương, tay đậ