Cô Dâu Thất Lạc

Cô Dâu Thất Lạc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327061

Bình chọn: 9.5.00/10/706 lượt.

nhìn vào mà xót xa lạ. Chiếc đồng hồ hình con rùa nho nhỏ trên bàn rung lên 2 hồi báo hiệu, bây giờ đã là 1

giờ sáng. Người con trai vẫn đứng đấy, đón nhận từng cơn gió se lạnh mà

biển xa mang đến……. Ở một nơi, hạnh phúc đang tràn ngập…… Còn một nơi,

nỗi cô đơn đượm buồn trào dâng……

2 ngày sau…………

Hạ Quyên.

Mọi thứ dường như trở nên

tươi đẹp hơn bao giờ hết. Trời trong xanh, mây trắng phập phồng rung

động theo gió. Nắng ban mai nhảy nhót vui đùa khắp nơi. Tuy nó thật nên

thơ nhưng với tôi thì hoàn toàn trái ngược. Chắc là do lâu rồi ko nhìn

thấy ánh sáng ban ngày nên bây giờ mắt tôi chưa thể tiếp xúc nhanh được. Tôi cũng ko cần đến ống thở oxy nữa nên có thể bỏ nó ra, như vậy tôi có thể nói chuyện được, nhưng ko nhiều

Hôm nay Nhật Anh đến

trông tôi để Hải Thanh về nhà nghỉ ngơi. Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của anh,

tôi thấy mình thật tệ quá, đã để anh lo lắng nhiều. Chị Liễu Phi cũng có hứa trưa khi tan học sẽ đến thăm tôi. Cảm giác được nhiều người quan

tâm thật là vui biết bao!

-Chị, cháo lươn đây!

-Hả?

Nhật Anh mỉm cười đặt tô cháo thơm phức còn đang tỏa khói lên bàn. Tôi nhăn mặt nũng nịu:

-Ko ăn đâu, cái con dài dài nhơn nhớt ấy mà cũng đem đi nấu cháo cho được!

-Ngoan nào! Ăn nhanh khỏi bệnh em dắt đi chơi.

Đấy, biết rằng 2 đứa là song sinh, nhưng dù gì tôi cũng sinh trước nó

30 giây. Vậy mà chuyên gia nó đối đãi với tôi như là em gái nó vậy. Nếu

ko phải đang “thương tích đầy mình” như thế này thì tôi đã cho nó vài cú đấm rồi.

Tuy nói vậy, nhưng vẫn phải miễn cưỡng ăn thôi…………

Ăn xong, nó nhẹ nhàng đỡ tôi nằm xuống. Cũng chu đáo phết!

-Giờ chị nằm ngủ một lát đi, khoảng 9 giờ bác sĩ vào chích thuốc cho!

Ko đáp lại lời của thằng em quý hóa, tôi nhắm tịt mắt lại ngủ luôn. Đầu còn nhức quá, ko hiểu sao tôi lại bị đập đầu vậy nhỉ? Đã vậy còn nghe

mama với mẹ Anh khóc lóc nói tôi vừa thoát khỏi tình huống ngàn cân treo sợi tóc, chẳng hiểu gì sất!

Cái mà tôi quan tâm bây giờ, chính là những hình ảnh mà khi ngủ là nó hiện ra. Những hình ảnh đầu tiên thì tôi biết lúc đó mình bị ám sát. Còn những hình ảnh sau thì tôi chịu.

Một người con trai tóc đỏ, ko rõ mặt nhưng lại có nụ cười tỏa sáng như

ánh nắng ban mai. Một con cún lông xù trắng muốt, bãi biển trong xanh

với ánh hoàng hôn rực rỡ…..v…v…. Còn nhiều lắm nhưng tôi ko hề biết

chúng.

Nghe có tiếng đẩy ghế, tôi hé mắt ra nhìn. Hình như Nhật Anh nó định đi ra ngoài, tôi hỏi:

-Em đi đâu đấy!??

-Mua trái cây!

-Ừ, nhanh nhé!

Nó cười đẩy đầu tôi một cái (nhẹ). Gắng hết sức để có thể ngồi dậy,

tôi nhìn ra khung cửa sổ để ngắm phong cảnh cây xanh tươi mát với đại

dương bao la. Nói có đại dương vì xa xa, tôi trông thấy màu xanh trong

biêng biếc lấp lánh, sóng biển từng gợn nổi lên. Tôi thích thú cười tươi (một mình). Mà sao…..nó giống với bãi biển trong giấc mơ quá vậy?

Bỗng đầu tôi đau nhức kì lạ, như có hàng vạn mũi kim đâm vào…… Nó lại hiện ra…..hình ảnh người con trai ấy…….đang cười……..

Một lúc sau cơn đau cũng dần biến mất, tôi ngả người nằm phịch xuống giường. Đã có chuyện gì xảy ra thế nhỉ? Thật rắc rối!

Ở một mình trong phòng, nghĩ ngợi một lúc, tôi thấy buồn và cô đơn quá! Thường thì lúc nào cũng có người ở lại trông, trò chuyện ít nhiều. Tôi

nhớ Hải Thanh…..chúng tôi chưa được ở bên nhau nhiều vì tôi rất

hay…..ngủ. Anh thì vẫn ngồi bên nắm tay, ân cần chăm sóc. Ko biết trên

thế giới này có bao nhiêu chàng trai tốt được như Hải Thanh…..tôi thấy

rất vui và hạnh phúc vì ông trời đã ban anh cho tôi. Điều làm tôi hụt

hẫng nhất chính là vào ngày tôi với anh chuẩn bị kết duyên vợ chồng thì

lại có kẻ ác độc nhẫn tâm chia cắt. Nếu biết được tên đó là ai, nhất

định tôi sẽ băm vằm hắn ra, làm thế có khi chưa chắc tôi đã hả giận.

Cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, một dáng người cao ráo cầm một bịch

trái cây từ tốn bước vào. Tôi tròn mắt nhìn người đó…..sao vậy chứ?

Chẳng phải lúc này đang ở nhà sao?

-Hải Thanh!!!

-Ừ, anh đây!

Hải Thanh cười dịu dàng với tôi. Cảm giác hạnh phúc dâng trào ko ngừng, tôi mỉm cười nhìn anh âu yếm. Lâu lắm rồi tôi mới có lại cảm giác này,

được ở bên người mình yêu thì còn gì bằng nữa! Hải Thanh định nắm lấy

tay tôi nhưng tôi rụt lại, mắng yêu anh:

-Sao ko ở nhà nghỉ

ngơi đi, lên đây làm gì cho mệt thêm!? Anh hư quá, ko chịu nghe lời gì

cả. Người đâu mà khó ưa, đáng đánh đòn!

-Anh khó ưa nhưng cũng

có người ưa đấy thôi! – Anh cười ranh mãnh làm tôi chỉ muốn bật dậy véo

vào má anh – Anh gặp Nhật Anh ở dưới cổng bệnh viện, nó có mua trái cây

này. Anh bảo anh đem lên cho, nó ko nói ko rằng đưa cho anh rồi đi về

luôn!

-Ui kệ nó! – Tôi thè lưỡi, thằng nhóc ấy lúc nào chẳng vậy, lầm lầm lì lì.

Hải Thanh đặt bịch trái cây lên bàn, toàn là lê. Hay thật, đúng là

thằng em mình có khác. Biết mình thích ăn lê nên mua cả đống luôn.

Tôi mỉm cười nhìn người chồng tương lai thân yêu của mình sắp xếp lại

nước, bánh kẹo…..gọn vào một góc. Khuôn mặt anh gầy gò, hốc hác hẳn đi,

nhìn mà xót xa tột cùng. Khóe mặt tôi vô thức ứa ra một giọt nước trong

suốt, lăn dài thấm đẫ


Insane