
khuỷu, Kim Thư
đẩy cửa bước ra và leo lên ghế lái ngồi, cô đẩy Minh Duy sang một bên
sau khi tháo dây an toàn của anh.
-Cô.....
-Suỵt! Ngồi yên! – Thư đưa tay lên miệng ra hiệu, môi khẽ cười.
Tay nắm chặt vô-lăng, Thư nổ máy rồi đạp ga. Chiếc xe lao vun vút theo
chiều gió, như ko thể dừng lại. Nụ cười nhếch mép vẫn lưu lại trên đôi
môi của cô. Cô sắp làm một việc trái với lương tâm, thậm chí, có thể
xuống cả Địa Ngục.
Nhận thấy thời tiết đang chuyển biến theo chiều hướng xấu, Nguyên chạy xe nhanh nhất có thể. Trân ngồi đằng sau bám chặt lấy vạt áo cậu. Cô
đang có một linh cảm bất an, nói thẳng ra là xấu, nhưng ko thể biết được đó là gì.
-Nguyên, đột nhiên tôi thấy sợ quá!
-Hửm? Sao thế?
-Ko biết, có cảm giác lạ lạ thế nào ấy!
-Xì, chắc do cô thấy trời tối quá thôi, sắp về đến nhà rồi. Đừng sợ nữa!
Nguyên cười để trấn an Trân. Cô gật đầu nhưng tại sao nó vẫn ám ảnh
mãi? Vòng tay qua eo Nguyên mong có thể nhận lấy chút ít bình yên, Trân
ngân nga hát bài hát mà cô thích nhất: You are my love.
Giai
điệu du dương trầm bổng pha chút nỗi buồn man mác, gió đìu hiu vờn nhẹ
mái tóc suông mượt của Trân. Sự bình yên mà cô mong muốn nó ko đến, thay vào đó sự bất an lại xâm chiếm toàn trí óc cô. Nó lớn, lớn đến nỗi thân thể Trân ko ngừng run lên, cổ họng khô rát ko thể hát được nữa. Gió
thổi mạnh hơn như muốn gạt bỏ những thứ đang cản đường nó.
“Brừm! Brừm!”
Tiếng xe từ xa vang lên làm Trân giật mình mở bừng mắt. Cô xoay lại
đằng sau, một chiếc xe đen bóng đang xé gió phóng đi với tốc độ cao.
-Nguyên ơi, chạy sát vào, có xe hơi ở đằng sau chạy nhanh lắm!
-Ừm!
Nguyên định tấp vào lề đường để nhường cho chiếc xe kia chạy qua, nhưng chiếc xe đó lại ko cho cậu tấp vào. Nó phóng vụt lên, cửa kính được mở
ra gần một nửa, đủ để thấy một đôi mắt chứa đầy hận thù đang nhìn chằm
chặp vào đôi trai gái đi xe đạp kia. Nguyên chau mày, cậu bình tĩnh chạy chậm lại suy nghĩ xem kẻ nào có thể có hành động lạ lùng thế kia. Chiếc xe dừng lại một cách bất ngờ, Nguyên lầm bầm:
-Đúng là bọn điên dở hơi! – cậu đạp nhanh đi trước.
Chiếc xe vẫn ở đó. Chủ nhân của nó đang sôi sục lửa hận ở bên trong.
Bảo Kim Thư nhếch mép cười hiểm ác, nụ cười của một con quỷ đội lốt
người:
-Hạ Quyên, mày chết chắc rồi!
Dứt câu, cô nhấn
ga với vận tốc cao nhất. Minh Duy ngồi bên cạnh, tay nắm chặt thành nắm
đấm. Anh ko muốn chuyện này xảy ra, anh ko muốn…….Kim Thư trở thành một
kẻ giết người ko gớm tay.
Minh Duy quay sang nhìn Kim Thư lạnh
lùng lao xe về phía đôi trai gái trước mặt chỉ còn cách chưa đầy 3m. Anh chồm người qua giật tay lái của cô. Chiếc xe lệch lạc mất phương hướng
đâm sầm vào dải ngăn cách giữa đường và vực thẳm. Một hồi còi inh ỏi
vang lên. Nhận thấy một đường máu dài đang lăn xuống gò má mình, Kim Thư tức giận quay qua liếc Minh Duy quát:
-ĐỒ KHỐN KIẾP! ĐỪNG CÓ CẢN TRỞ VIỆC CỦA TÔI!!!!!!!
Cô đạp vào bụng Duy một phát thật mạnh làm anh đau điếng. Mắt anh mờ dần, hét lên trong cơn đau cả thể xác lẫn tinh thần:
-CÔ NGHĨ GIẾT CÔ TA LÀ XONG SAO? CÔ SẼ TRỞ THÀNH KẺ SÁT NHÂN, PHẢI NGỒI TÙ ĐẤY!!!!!
-KO LIÊN QUAN GÌ ĐẾN ANH, TRÁNH RA!
Thư rướn người mở cửa xe cạnh Minh Duy ra, đẩy anh xuống. Giọt lệ long lanh rơi ra từ khóe mắt cô, cô ráng gằn giọng để nói:
-Tôi phải có được Hải Thanh, tôi phải giết nó! Nó ko thể tồn tại được!
Cánh cửa ôtô đóng sầm lại, Kim Thư vặn chiếc chìa khóa để khởi động xe. Chiếc xe đạp trắng xa xa kia là mục tiêu của cô, cô ko thể bỏ mất cơ
hội này……
Minh Duy cố gắng gượng dậy, lảo đảo chạy theo chiếc
xe vừa chạy đi, máu ở khóe môi chảy ra. Vài giọt nước li ti rơi
xuống…..rồi trở nên nặng hạt……. Rát….rát lắm! Ko phải vì những vết
thương ngoài da, mà là ở bên trong trái tim anh như đang bị ai đó xát
muối, bởi những lời nói khoét sâu rạch lòng vừa rồi của Kim Thư.
Tôi phải có được Hải Thanh, tôi phải giết nó! Nó ko thể tồn tại được!
-Bảo Trân, chiếc xe đó vẫn bám theo chúng ta phải ko?
-Ừ, ko biết sao lạ vậy ha!?
-Tức thật!
Nguyên ko biết rằng, trong thời gian hỏi những câu hỏi ấy, chiếc xe
điên cuồng kia đã ở ngay sau xe cậu. Âm thanh của động cơ hòa lẫn với
trận cuồng phong tạo ra một mớ hỗn độn thật nhức óc. Nguyên có thể cảm
nhận được chiếc xe này nhất quyết đâm sầm vào mình thì mới chịu ngừng
lại, chỉ còn vài cm nữa thôi….. Trước mặt là một khúc cua khá nguy hiểm, chân Nguyên đạp nhanh hơn, lao thẳng vào khúc cua đó. Ở chiếc xe kia,
Kim Thư đang rơi vào trong guồng quay của bóng tối. Vết thương ở đầu đau buốt mà cô cũng ko thèm màng đến. Cô ko cần biết gì nữa, cũng ko thể
nhận thức được điều gì đang diễn ra, giờ đây cô chỉ có một việc là trên
hết: Giết chết Hoàng Hạ Quyên!
Đã đến gần khúc cua, Thư hét lên đầy căm hận:
-MÀY PHẢI CHẾT! HOÀNG HẠ QUYÊN!!!!!!!!!!!!!!!!
“ẦM”
Cơn mưa giông đang bao trùm cả vùng biển bí ẩn. Mây mù xám xịt dày đặc làm quang cảnh thật tối tăm. Chiếc Lamborghini Aventador đen tuyền kiêu hãnh của tập đoàn Bảo Minh giờ đây chẳng khác gì một đống sắt phế thải. Đầu xe nát bấy, đèn pha của xe cũng vỡ