XtGem Forum catalog
Cô Dâu Thất Lạc

Cô Dâu Thất Lạc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327004

Bình chọn: 8.00/10/700 lượt.

i man rợ đến ghê người:

-Nó chết rồi! Haha, nó chết rồi! Này, anh biết phải làm gì rồi đấy!

Minh Duy gật đầu thay vì trả lời. Thật tình bây giờ anh ko thể nói nổi

nữa. Kim Thư ngồi xuống cạnh cơ thể đang lạnh dần vì mưa của Bảo Trân.

Cô đưa tay vén vài sợi tóc bết lại do máu qua một bên, làm vẻ mặt thương xót nói nhỏ nhẹ:

-Có vẻ mày thích thằng đó nhỉ Hạ Quyên? Tao

ko ngờ đấy! Mà vậy cũng tốt, mày cũng sắp được đoàn tụ với hắn ở dưới

kia rồi. Yên tâm đi, mỗi năm tao sẽ đến vứt cho cả 2 vài bó nhang và mấy nhánh hoa dại. Còn bây giờ, Hải Thanh sẽ phải thuộc về tao! HAHAHAHA……. MINH DUY! – Thư cất giọng cười hoang dại một lần nữa rồi gằn giọng gọi

Minh Duy.

Anh tiến lại gần Bảo Trân, định bế cô lên thì bỗng từ xa vang vọng đến tiếng còi xe cảnh sát. Duy ko quan tâm đến Trân nữa,

anh quay qua kéo tay Kim Thư bỏ chạy. Cô gầm lên:

-Chạy làm quái gì? Mau quăng nó xuống biển nhanh lên!!!

-Cô ko nghe thấy tiếng xe cảnh sát hả tiểu thư? Mặc kệ đi. Với lại…….cô ta tắt thở rồi!

-Thật chứ? – Thư hỏi lại lần nữa, ánh mắt sáng long lanh lên.

-Thật! Giờ ta phải trở về thôi!

Chạy được một quãng ko xa, Minh Duy để cho Kim Thư chạy trước. Anh

ngoái đầu lại nhìn người con gái tội nghiệp đang nằm trên vũng máu dưới

cơn mưa giông giá lạnh. Một tiểu thư danh giá, giỏi giang, toàn diện,

được mọi người yêu mến, sống trong nhung lụa từ nhỏ vậy mà giờ đây lại

rơi vào hoàn cảnh thảm khốc như thế này. Nghe tiếng gọi của Kim Thư,

Minh Duy nhìn Bảo Trân thêm lần nữa. Vuốt mặt cho nước mưa vơi bớt để dễ thấy đường đi, anh bỏ đi mang theo ánh mắt huyền bí vừa rồi.

-Có chuyện gì ở phía trước thế?

Chủ tịch Hoàng Quân sốt sắng

hỏi viên tài xế của mình khi cả đoàn cảnh sát đi trước bỗng dừng lại.

Trên chiếc xe Limo sang trọng ko chỉ có ông mà còn có bà Lam, Nhật Anh

và gia đình thông gia – tập đoàn Nguyễn Đan.

-Thưa Chủ tịch, hình như là có một vụ tai nạn ạk!

-Hừm…..đi đứng cái kiểu gì….. – Ông Quân chậc lưỡi tỏ vẻ khó chịu.

-Chắc cũng do trời mưa lớn quá thôi! Ba ko thấy àk? Trắng xóa che hết

tầm nhìn. – Nhật Anh cất giọng đều đều. Bề ngoài của cậu vẫn lạnh lùng

như thế nhưng bên trong vẫn rất mong muốn xe chạy nhanh để có thể tìm

gặp được chị của mình.

-Con nó nói phải đó ông! – Bà Lam kéo tay chồng.

Ko ai nói thêm gì nữa, tất cả chìm trong im lặng. Hải Thanh đang có

linh cảm xấu, nó cứ quanh quẩn trong đầu làm lòng anh rối tung cả lên.

-Để con xuống xem có chuyện gì nhé! – Anh nói.

-Mưa bão lớn thế này con ra làm gì?

-Hì, ko sao mà! Con trở lại ngay thôi.

Lúc Hải Thanh vừa mở cửa xe ra thì ông đội trưởng đội cảnh sát hối hả chạy lại, thở hồng hộc nói gấp:

-Thưa Chủ tịch…..phía trước là một tai nạn….có một cô gái bị thương khá nặng. Cô ấy…..có…..khuôn mặt rất giống với Hoàng tiểu thư. Tôi muốn mọi người đến nơi ấy để nhận dạng ạk!

-CÁI GÌ? – Ông Quân hét ầm lên.

-Trời ơi…… - Bà Lam ôm ngực thốt lên.

-Chúng…..chúng ta lại đó đi! – Ông Đan giục.

Hải Thanh là người chạy đi nhanh nhất. Anh ko thèm mặc áo mưa, cứ để

cho nó quật từng làn nước lạnh buốt vào người. Lời nói của ông đội

trưởng cứ vang lên bên tai:

“Có một cô gái bị thương khá nặng. Cô ấy…..có….. khuôn mặt rất giống với Hoàng tiểu thư”

-Hạ Quyên……ko phải là em chứ!

Cơn mưa giông ko có dấu hiệu gì gọi là giảm. Tại hiện trường xảy ra

tai nạn, cảnh sát đang chăng dải ngăn cách. Một người con gái bị thương

nặng ở đầu, máu chảy lai láng thành vũng đang được một viên cảnh sát bế

lên xe để sơ cứu tạm thời. Do trời bão nên xe cứu thương ko thể đến

nhanh được. Mạch của cô đập rất yếu, đôi môi trắng nhợt đi, toàn thân

lạnh toát như người đã chết. Có thể nói sợi dây sinh mạng của cô vô cùng mỏng manh.

Chẳng mấy chốc Hải Thanh và Nhật Anh đã đến hiện trường. Anh hỏi một viên cảnh sát đứng gần đó:

-Cô gái…..Cô gái bị tai nạn đâu rồi!?

-Cô ấy đang ở trong chiếc xe đằng kia để được sơ cứu, mời anh!

Hải Thanh chạy ngay về phía chiếc xe mà anh cảnh sát vừa chỉ. Mở toang cánh cửa ra, anh hét lên:

-HẠ QUYÊN!

Ko sai. Người con gái ấy chính là Hoàng Hạ Quyên, thứ nữ của tập đoàn

Kinh tế Hoàng Quân lớn thứ 2 trong cả nước. Trong ngày hạnh phúc nhất

đời mình, cô đã bị ám hại dẫn đến việc mất trí nhớ. Một tên trộm tài hoa đã cứu cô và đặt cho một cái tên là Bảo Trân. Lần này, Hạ Quyên bị truy sát lần thứ 2 và bị thương rất nặng. Cô đang ở trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc, lành ít dữ nhiều.

Nhật Anh sững sờ nhìn người

chị song sinh xinh đẹp của mình nằm trên chiếc ghế mềm dài của xe cảnh

sát. Khuôn mặt tái nhợt, máu trên đầu vẫn chảy ra làm ướt đẫm cả ghế.

Người cảnh sát kia phải chồm người tắt ngay máy lạnh đi để mùi máu ko

xộc lên được.

Ông Quân và ông Đan đứng sau Nhật Anh nhìn mà ko

thể kinh ngạc hơn. Cô con gái yêu dấu tài giỏi đang tiến gần đến nơi ở

của Thần Chết.

Hải Thanh đỡ lấy Hạ Quyên vào vòng tay rắn chắc

và tràn đầy yêu thương của mình. Máu của cô lan ra cả bàn tay làm tim

anh đau như cắt. Tại sao lại ra nông nỗi này chứ? Trong 3 tháng Hạ Quyên mất tích đã có chuyện gì!?

Nhật Anh l