Polaroid
Cô Dâu Thất Lạc

Cô Dâu Thất Lạc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326943

Bình chọn: 8.00/10/694 lượt.

ẽ hơn rồi. Cô thắp một nén nhang cho mẹ Nguyên:

-Bác ơi! Bác ở trên kia có hạnh phúc ko? Ở dưới này mọi việc vẫn bình thường, ko có

biến cố gì. Duy chỉ có việc anh Nguyên cứ bắt nạt con hoài thôi. Bữa nào bác hiện hồn về hù ảnh chơi nha bác. Hihi!

-Á…..à!

Một chất giọng quen thuộc vang lên làm Trân có cảm giác lạnh sống lưng vô cùng. Cô từ từ quay lại, cười như mếu:

-A…ha…..Nguyên, anh ra đây làm gì thế?

-Làm gì kệ tôi! Mà cũng nhờ tôi nổi hứng đi ra đột xuất thế này nên mới có thể biết được “âm mưu đen tối” của cô đấy!

-Ơ....ơ....đâu có đâu, tôi chỉ dọn cỏ cho bác gái giúp anh thôi mà! Âm

mưu gì đâu!? – Trân giả vờ đưa bộ mặt ngây thơ vô (số) tội của mình ra.

-Xì.....khỏi chối, tôi nghe hết cả rồi.

-Hìhì, thôi mà, em nó còn bé, lỡ dại tí! – Trân cười nhăn răng.

-Hừ! Cô mà còn bé cái nỗi gì. Đứng dậy đi vào nhà rửa tay nhanh lên, xong chúng ta đi dạo!

-Oa, vậy hả? Đợi tôi một lát nha! – Mắt Trân sáng lên như đèn pha,

trước khi chạy vào nhà thì cô quay lại cúi đầu trước ngôi mộ lễ phép nói – Con chào bác ạk!

Bóng Trân khuất dần vào căn nhà, chỉ còn

nghe thấy tiếng hát ngân nga lảnh lót bài “Con heo đất”. Nguyên cười híp cả mắt lại. Cậu quỳ xuống trước mộ của mẹ mình, thì thầm:

-Mẹ à, con.......làm thế có sai ko?

-Con ko muốn xa cô ấy! Mẹ nói xem, con nên làm thế nào mới đúng đây?

Những tán lá cây xung quang khẽ rung rinh xào xạc. Nguyên trầm ngâm

nhìn tấm ảnh trên mộ, môi nhếch lên, một nụ cười ko sức sống. Không khí

thoáng đãng ko thể làm tinh thần cậu tốt hơn được bao nhiêu. Và rồi,

không gian ấy cũng bị phá vỡ bởi giọng nói hồn nhiên của Trân:

-Nguyên ơi! Nhanh lên nào kẻo trời tối!!!!

-Ừm, tôi vào ngay đây! – Nguyên nói vọng vào nhà rồi nhìn mẹ thêm lần nữa – Thưa mẹ con đi!

Tiếng va chạm giữa ổ khóa và cánh cửa báo hiệu rằng chủ đã ra khỏi nhà. Chợt từ xa, những đám mây màu xám đặc kéo về chậm rãi, gió thổi mạnh

từng cơn mạnh mẽ như muốn đánh đổ hết mọi thứ. Những hiện tượng

này.......dấu hiệu của điềm dữ!

*******

Chiếc xe màu

đen của tiểu thư nhà họ Bảo lao vun vút lên con đường ngoằn ngoèo vắng

vẻ. Chủ nhân của nó ko ngừng bảo người hầu cận của mình tăng tốc độ thêm nữa. Bầu trời trong xanh chỉ một lúc thôi đã bị giam lỏng, thay vào đó

là bầu trời màu xám dày đặc. Sóng biển dưới chân vực ko ngừng quật thẳng vào vách đá. Mọi vật nơi đây như đang gào thét..........

......................................

-Nguyên ơi, bầu trời lạ quá! – Trân níu lấy chiếc áo khoác của Nguyên, khuôn mặt tỏ vẻ lo lắng khi nhìn thấy bầu trời.

-Có lẽ sắp có giông rồi, mình về nhà nhanh thôi! Bám chặt lấy tôi nhé!

-Ừm!

Nguyên gồng mình lấy sức đạp nhanh về nhà, có một điều gây bất lợi cho

cậu là gió ngược chiều. Nhưng rồi cũng qua, Nguyên cố gắng đạp nhanh

hơn. Trân cảm thấy lạnh, gió lớn quá! Như cảm nhận được cơn run của cô,

Nguyên dừng xe lại cởi chiếc áo khoác ra, ép Trân mặc vào:

-Tôi ko sao!

-Mặc vào đi, ko tôi bỏ cô ở đây luôn bây giờ! – Nguyên trừng mắt giở giọng đe dọa.

Trân chu môi phụng phịu rồi nhận lấy chiếc áo mặc vào. Cô cảm thấy sự

ấm áp đang dần bao lấy, mùi thơm dịu nhẹ từ cái áo lan tỏa ra. Dễ chịu

lắm!

-Bảo Trân!

-Hả?

-Nếu.........cô nhớ lại ký ức của mình, cô sẽ làm gì? – Nói xong câu này, Nguyên bỗng thấy nhoi nhói trong lòng.

Trân im lặng ko đáp. Đây cũng là vấn đề nhiều đêm cô đã suy nghĩ. Ko

biết sẽ ra sao đây? Cả 2 chìm vào im lặng, mặc kệ những thứ xung quanh

có ra sao. Một lúc sau, Trân vòng tay ôm lấy Nguyên, giọng nói trong

trẻo vang lên hòa cùng với gió:

-Có lẽ.....tôi vẫn sẽ ở bên cạnh anh, người vô cùng quan trọng đối với tôi!

“Người vô cùng quan trọng”

Nguyên ngạc nhiên ko thốt lên được lời nào. Người vô cùng quan trọng ư? Chiếc xe đạp đột ngột thắng gấp lại, cậu xoay xuống nhìn vào người con

gái 2 má đang ửng hồng mỉm cười dịu dàng kia. Nguyên ôm chặt lấy Trân,

rất chặt, như sợ chỉ nới lỏng 1cm thôi thì cô cũng sẽ biến mất vậy. Trân ngượng ngùng đưa tay ra sau lưng Nguyên, ôm lấy cậu. 2 người đều mong

thời gian dừng lại, nhưng đó.....chỉ là một mong ước viễn vông. Cả

Nguyên và Trân ko thể biết được nguy hiểm đang đến gần, chỉ còn cách họ

hơn 300m.

Trời ngày càng xám xịt, cảnh quang trở nên tối sầm lại. Kim Thư cứ

trông ngóng một điều gì đó. Lửa hận bùng cháy dữ dội trong đôi mắt xinh

đẹp của cô.

-Minh Duy, mở mui xe ra cho tôi! – Cô ra lệnh cho người hầu thân cận nhất của mình.

-Tiểu thư, gió mạnh lắm, trời lại sắp mưa!

-Sao lúc nào anh cũng ko nghe lời tôi thế hả? Tôi nói mở thì mở đi.

Đừng nghĩ lớn hơn tôi là có thể lên giọng răn dạy! – Thư hậm hực.

Minh Duy lại làm theo điều Kim Thư muốn. Chiếc mui từ từ thu lại về

phía đằng sau, Kim Thư đứng dậy nhìn ngắm xung quanh. Như phát hiện ra

một điều gì đó, cô mỉm cười hiểm độc lẩm bẩm:

-Ko tốn công để

kiếm được mày, đúng là trời giúp tao! Lần trước theo dõi, tao biết chắc

mày chỉ ở quanh đây thôi. Mày tự chui đầu vào rọ rồi!

Cô cúi đầu xuống nói với Minh Duy:

-Này, dừng xe lại!

Chiếc xe đen tuyền thắng lại ngay giữa con đường khúc