
yên hét lên, cậu phì cười trước thái độ trẻ con ấy.
Trân liếc Nguyên, nhéo vào eo cậu một cái rõ đau, nhưng cô lại hối hận
vì chỉ suýt chút nữa là ngã nhào xuống nước.
“Roẹt”
Hải Thanh kéo khóa cửa lều lên một cách chậm và nhẹ
nhàng nhất, đơn giản vì mọi người vẫn còn ngủ, dù bây giờ đã 9 giờ hơn
rồi!
Anh vươn vai hít thở làn gió trong lành pha lẫn với hương
vị của biển. Tập vài động tác thể dục đơn giản, Hải Thanh chợt nhớ lại
cuộc nói chuyện hôm qua với Nhật Anh, nó làm anh suy nghĩ khá nhiều.
Hình ảnh kia lại hiện về làm cho Hải Thanh đứng thừ người giữa nền cát
vàng mịn. Cho đến khi có một người từ từ tiến đến đằng sau lưng:
-Hey!
Là Liễu Phi.
-Làm giật cả mình! – Hải Thanh giả vờ giật mình rồi quay qua mỉm cười.
-Ai làm gì đâu mà giật mình? Hay nhở? Sao dậy sớm thế?
-Sớm gì, 9g23 rồi!
-Hì, thôi đi rửa mặt đi ông, còn phải chuẩn bị bữa ăn sáng nữa. Mà này, lát đi bắt sò với tôi ko?
-Cậu bao nhiêu tuổi rồi? – Hải Thanh nhíu mày, cười giễu.
-Tát xéo mắt bây giờ, dẹp ánh mắt đó đi nhé! – Liễu Phi lườm anh.
-Haha, tuân lệnh khối trưởng ạk! – Hải Thanh cười đứng nghiêm, giơ tay lên đầu như kiểu quân đội.
-Hứ!
Liễu Phi ngúng nguẩy bỏ đi về lều của mình, Hải Thanh cũng mang đồ dùng của mình đi ra một góc dừa khuất để rửa mặt.
Ko lâu sau thì nhiều sinh viên khác cũng thức dậy. Liễu Phi cho người
sắp xếp bàn ghế để tất cả chuẩn bị ăn sáng. Những dĩa bánh mì nóng giòn
được đem ra với một ít bơ, patê, trứng và thịt. Giải khát thì có nước
trái cây và nước ngọt.
Sau khi chén no nê hai cái bánh mì bơ và thịt, Hải Thanh đứng dậy định sẽ đi bộ vài vòng cho dễ tiêu. Liễu Phi
trong bộ đồ tắm 2 mảnh màu xanh lá xếp tầng (giống váy) kéo tay anh lại
bảo đi bắt sò. Nhưng Hải Thanh viện lý do mới ăn xong ko nên xuống biển
nên cô đành nhịn nỗi ham muốn của mình lại. Hải Thanh rủ Liễu Phi cùng
đi dạo với mình, cô đồng ý ngay, vì nếu thức ăn trong bụng tiêu hóa
nhanh thì sẽ mau được tắm biển hơn.
Nguyên đi vào bờ, vừa đi vừa giũ cái áo, sau đó thì vắt nước. Trân vẫn đang vui đùa ngoài biển xanh với quả bóng nhỏ bảy màu và những con sóng nghịch ngợm. Cô quay lại nhìn Nguyên, miệng cười tươi vẫy tay với cậu:
-Nguyên ơi!!!!!!!!
-Tắm ít thôi đấy, ko là da sẽ bị đen!
-Tôi biết rồi mà! Anh cứ như thế thì sẽ thành ông già sớm thôi! Hahaha. – Trân trêu Nguyên.
-Đồ lùn đáng ghét! – Nguyên nhìn Trân tung quả bóng lên cao mà phì cười.
Cô vẫn như thế, hồn nhiên vô tư ko phải lo âu điều gì. Nguyên ko cười
nữa, cậu ngả lưng xuống và ngắm nhìn mây. Ánh mắt sâu thẳm ngày xưa ngỡ
ko còn giờ lại hiện hữu thêm lần nữa.
Trân ở ngoài biển cứ vui
chơi ko màng gì đến người con trai kia. Thấy Nguyên nằm, cô lại có ý
muốn phá phách. Cô tung quả bóng lên cao, đưa tay đánh thật mạnh. Nhưng
bỗng có một ngọn gió mạnh từ đâu thổi đến làm lệch đường bóng. Quả bóng
ko bay đến chỗ Nguyên nữa mà bay sang hướng khác, nhắm đến một đôi trai
gái đang đi dạo gần đó. Nó chuẩn bị bay thẳng vào người chàng trai. Trân hét lên:
-Á, COI CHỪNG!!!!!!
Người con trai kia giật
mình, theo phản xạ đưa tay ra bắt lấy quả bóng. May mà ko sao, Trân thở
phào rồi nhanh chóng chạy lên bờ. Nguyên nghe thấy tiếng hét của cô nên
cũng bật dậy.
Trân đi lại gần đôi trai gái đó với vẻ thăm dò xem có ai bị gì ko, như hoảng loạn tinh thần chẳng hạn.
-Xin lỗi, tôi vô ý quá, hai người ko sao chứ? – Trân ngập ngừng.
-À.....ko sao. Bóng của cô đây!...... Ơ....... Hạ Quyên! – Cô gái ngẩng mặt lên, đang cười thì.....
...........................
-Hạ Quyên! – Liễu Phi ko giấu nỗi sự kinh ngạc.
Trân khó hiểu nhìn cô, tay đón lấy quả bóng. Người con trai đứng cạnh
cũng vậy, anh ko còn gì để nghi ngờ nữa, cô gái hôm qua đụng phải anh ko ai khác mà chính là người anh tìm kiếm bấy lâu nay. Hải Thanh ôm chầm
lấy Bảo Trân, vui mừng khôn xiết:
-Hạ Quyên! Anh tìm được em rồi!
Trân vô cùng bất ngờ, tự nhiên bị một người con trai lạ hoắc ôm lấy, lại còn ngay trước mặt...........
Nguyên lúc ấy đứng dậy, chạy đến nơi có sự việc chướng mắt kia kéo Trân ra, mắt nhìn Hải Thanh với vẻ giận dữ:
-Này anh kia, làm cái trò gì thế hả?
Hải Thanh cũng ko vừa, kéo Trân về phía mình:
-Anh là ai?
Nhưng có một điều anh ko ngờ, chính là Bảo Trân giằng tay mình ra:
-Anh làm trò gì vậy? Định sàm sỡ tôi hả?
-Hạ Quyên, em.....em sao thế? Anh đây.....Hải Thanh đây mà...... – Hải
Thanh căng mắt nhìn Trân, như ko thể tin vào câu nói vừa phát ra từ
người con gái mình yêu.
-Hạ Quyên, em ko nhớ chị sao? Chị Liễu Phi đây mà! – Đến lượt Liễu Phi lên tiếng, cô cũng thấy sự việc này rất lạ lùng.
-Xin lỗi, chắc anh chị nhầm tôi với ai đó rồi. Tôi tên là Bảo Trân, ko phải Hạ Quyên gì gì đó đâu!
Trân quay lưng định bỏ đi thì Hải Thanh nắm tay cô lại:
-Hạ Quyên! Em ko thể nào quên anh được. Anh là chồng chưa cưới của em mà, Nguyễn Hải Thanh!
Tim Nguyên đập lỗi một nhịp: “Thì ra hắn là.......nhưng sao mình.....khó chịu!?”
-Tôi chỉ nhớ anh là cái người hôm qua tôi đụng phải thôi, giờ xin anh bỏ tay tôi ra. Nguyên! – Trân nhìn Nguy