Insane
Cô Dâu Thất Lạc

Cô Dâu Thất Lạc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327021

Bình chọn: 8.5.00/10/702 lượt.

vụn tan tành . Giữa vách đá với

chiếc xe ấy là một chiếc xe đạp màu trắng cũng bị hư hỏng một cách thảm

hại.

Cách hiện trường tai nạn ấy chưa đầy 10m, một người con

trai nằm ôm chặt che chở cho một người con gái dưới làn mưa lạnh buốt.

Máu từ đầu chàng trai chảy ra tạo thành vũng lớn, hòa lẫn với đất và

mưa. Nước mưa rơi tí tách vào mặt làm cho đôi mắt của cô gái từ từ mở

ra. Nhìn thấy người con trai đang ôm lấy mình với khuôn mặt đầy máu, cô

hoảng hồn bật dậy, đỡ lấy đầu cậu:

-Nguyên, tỉnh lại đi! Nguyên!!!

Bảo Trân ko ngừng gọi tên Nguyên, cô lay mãi nhưng khuôn mặt đẹp đẽ đang nhuốm máu của cậu ko hề có dấu hiệu tỉnh lại.

-Nguyên! Anh tỉnh dậy đi mà! Tỉnh dậy đi!

Một thứ nước mằn mặn len lỏi vào khóe môi Trân. Cô ôm lấy Nguyên gào

khóc, máu chảy ướt đẫm cả bàn tay cô. Mùi máu tanh nồng xộc lên thật khó chịu. Giông bão càng lớn càng làm mọi thứ nhòa đi trong tấm rèm bụi mưa trắng xóa.

Xa xa, bóng dáng một chàng trai đi từng bước nặng

nề trong bức màn mưa dày đến bên chiếc siêu xe đổ nát. Bên trong một

người con gái đang ôm lấy đầu, người run lên bần bật. Cô không khóc, mà

đang cười. Nụ cười thỏa mãn, hả hê đến hoang dại. Minh Duy ko để ý đến

mà đưa tay đỡ Kim Thư bước ra khỏi xe. Cô vẫn cười, cười ko ngớt. Kẻ mà

cô căm thù đã bỏ mạng rồi, đây ko phải là tin vui đối với cô sao?

Nhưng rồi niềm vui ấy cũng bị dập tắt, khi trước mắt cô, đứa con gái đó vẫn sống sờ sờ. Sự kinh ngạc hiện rõ trên khuôn mặt xinh đẹp của Kim

Thư, cô cắn môi, giật tay ra khỏi tay Minh Duy và chạy về phía cốp xe.

Tai nạn vừa rồi gây ra ảnh hưởng ko nhỏ, đến cả vết thương trên đầu Thư

còn rách toạc thêm thì làm sao con bé kia lại có thể bình an vô sự được. Ko ai có thể gặp may mắn hoài như thế!

Gió quần quật thổi,

sóng biển nổi lên cao như một cột sóng thần. Trân khó nhọc đỡ Nguyên

dậy, ánh mắt cô ko còn long lanh trong sáng nữa. Nó vô hồn và lạnh lẽo

vô cùng. Tim Trân như đang bị cào xé ko thương tiếc khi những giọt máu

đỏ tươi rơi xuống bờ vai trắng ngần của mình.

Kim Thư lấy trong cốp ra một cây gậy bằng gỗ tiến lại gần Trân, nhưng Minh Duy ngăn lại.

Thư lạnh lùng nhìn anh, anh ko nhìn cô mà lặng lẽ đáp nhỏ:

-Để tôi!

Duy cầm lấy cây gậy đi lại chỗ Trân đang đỡ Nguyên bước từng bước khó

khăn. Đôi mắt đen sâu thẳm của cô ngước lên nhìn anh rồi nhìn sang cây

gậy gỗ. Trân quay mặt tiếp tục bước đi, mặc kệ chuyện gì có xảy ra tiếp

theo hay ko. Minh Duy chần chừ một lát nhưng khi bắt gặp ánh mắt hối

thúc của Kim Thư, anh đành nhắm mắt lại, giơ cây gậy lên nhắm thẳng vào

đầu người con gái nhỏ nhắn kia:

-Xin lỗi, Hoàng tiểu thư!

“BỐP”

Người con trai với mái tóc màu đỏ tía ở bên cạnh chợt xoay người Trân

lại ôm lấy cô, cậu là người lãnh cú đánh chí mạng đó. Nguyên nhìn Trân,

đôi môi nhợt nhạt khẽ mỉm cười với cô. Trân chết đứng khi sự việc vừa

xảy ra, Nguyên đã đỡ cho cô.

-N….Nguyên….

Bàn tay to

lớn của cậu buông thõng xuống, rời khỏi bàn tay của Trân. Sực tỉnh, cô

với tay để bắt lấy tay Nguyên……nhưng có lẽ…..đã quá trễ…….

-KHÔNG!!!!!!!!!!!!!!!!

Bàn tay ấm áp chỉ mới nắm đây thôi mà giờ lại đang dần rời xa, Biển sâu đón lấy Nguyên và từ từ nhận chìm cậu xuống lòng biển. Trân hét lên

tuyệt vọng. Sóng biển nổi lên cuồn cuộn giận dữ, quật thẳng vào vách

núi. Kim Thư đứng sững người, bàng hoàng ko thốt nên lời. Minh Duy cũng

vậy, cây gậy trên tay anh rớt xuống lúc nào ko hay.

Trân quỳ

sụp xuống nơi Nguyên vừa rơi xuống vực. Lệ trên mi thi nhau rơi chan hòa với nước mưa. Cô thét lên, tiếng thét xé lòng vang vọng khắp không

gian, cứ như mọi thứ đã và đang sụp đổ vậy. “Người quan trọng nhất” của

cô đi rồi, có gào khóc liệu ai sẽ nghe thấu? Ko từ nào có thể diễn tả

được nỗi đau này của Trân. Người cứu mạng cô, người luôn bên cô đâu rồi? Những ngày tháng kia đâu rồi?...... Nguyên đâu rồi?

Kim Thư

lạnh lùng đi lại chỗ Minh Duy đang đứng, cầm cây gậy lên. Dù khung cảnh

trước mắt bây giờ có đau thương đến thế nào thì cũng ko thể làm giảm sự

oán hận đang lộng hành trong lòng cô được.

-Cô định làm gì? Như vậy ko phải quá đủ rồi sao? – Duy hét lên định giật lấy cây gậy ra khỏi tay Thư, nhưng cô đã nhanh chuyển qua tay bên kia. Đôi mắt giá lạnh

nhìn thẳng vào mắt Duy làm anh khựng lại, nụ cười tàn độc một lần nữa

lại hiện lên trên đôi môi trắng nhợt lạnh giá.

-Với tôi, nó chết mới là đủ!

Ko để Minh Duy kịp nói gì thêm, một tiếng động vang lên lạnh đến tận

xương tủy anh. Máu nhuốm lên cây gậy rơi rớt vài giọt xuống nền đất.

Người con gái đang ngồi kia ngã phịch xuống. Máu của cô thấm đọng nhuộm

vào đất. Đôi mắt mơ màng giật giật vài cái, giọng nói vang lên yếu ớt

vài từ rồi im bặt. Giọt nước mắt cuối cùng lặng lẽ rơi xuống khi hàng mi cong nhắm lại một cách nhẹ nhàng.

Một tràng cười điên loạn phát ra từ miệng của kẻ thủ ác. Bảo Kim Thư

dửng dưng đi đến gần mép vực để vứt cây gậy gỗ dính máu. Vậy là từ nay

ko ai có thể cản đường cô nữa rồi! Kim Thư có thể cảm nhận được niềm vui sướng đang lan tỏa, rạo rực khắp thân thể mình. Cô quay sang nhìn Minh

Duy với nụ cườ