Cô Dâu Thất Lạc

Cô Dâu Thất Lạc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326773

Bình chọn: 8.00/10/677 lượt.

tay lên cửa kính, đeo headphone vào để nghe nhạc rồi bật điện

thoại lên và bắt đầu viết tin nhắn gửi cho người có tên “Thằng khỉ”.

(=)) )

“Cẩn thận, có người theo dõi!”

Nguyên chau mày khi đọc được tin nhắn vỏn vẹn 6 chữ của Dương. Chẳng

lẽ là cảnh sát sao? Ko thể nào. Ngôi nhà của cậu gần biển, khuất sau

những ngọn đồi và vực sâu. Thêm con đường nguy hiểm nhỏ hẹp ít người qua lại, ai mà dám đi. Nguyên trả lời tin nhắn bảo “Tao sẽ chú ý!” cho

Dương rồi quăng chiếc điện thoại lên đâu giường. Thấy Nguyên ngồi trầm

ngâm, Bảo Trân lên tiếng hỏi:

-Anh sao thế? Mệt à? Hay tôi ko nấu ko ngon!?

Chợt tỉnh, Nguyên quay mặt qua định trêu chọc Trân. Cậu làm bộ mặt nhăn nhó:

-Ờ, cô nấu cháo gì mà dở quá vậy? Đã mặn chát, lại còn cay xè nữa, cô muốn giết tôi để chiếm đoạt tài sản đó hả?

-Anh nghĩ sao vậy? Tôi mà thèm àk? Nằm mơ đi! Dở thì thôi tôi đem đổ.

Trân quắc mắt lên nhìn Nguyên rồi xụ mặt xuống. Cô đứng dậy cầm tô cháo toan đi ra. Bỗng có 1 bàn tay nắm lấy tay Trân, giọng Nguyên khàn khàn

vang lên:

-Ai cho đổ? Ngồi xuống đút tôi ăn, tôi đói rã ruột rồi!

Không để Trân kịp ú ớ gì, Nguyên chồm tới ấn Trân ngồi phịch xuống giường.

-Có tay thì tự ăn! – Trân giận dỗi đặt tô cháo vào tay Nguyên.

-Tôi muốn cô đút! – Nguyên nói, đặt lại tô cháo vào tay Trân rồi tiếp – Tôi vẫn cảm thấy mệt!

Lúc này Trân đành miễn cưỡng chấp nhận đút cho Nguyên ăn thôi. Nhưng……..

-Nè, nóng quá! Sao ko thổi cho nguội vậy hả?

-Trời ơi, sao nguội ngắt vậy?

-Cô xúc cho con cún kia ăn đó hả? Xúc nhiều lên coi!!!

-Sao xúc toàn chỗ nhiều tiêu ko vậy hả? Biết cay ko?

……… Bla…………Bla………

-ĐỦ RỒI NHA!!!!!!!!

Trân quát lên khi Nguyên đã làm vượt quá giới hạn chịu đựng của cô.

-Làm gì mà quát lên thế? Ảnh hưởng đến thần kinh của tôi thì sao? – Nguyên bịt tai lại, nhăn mặt nói.

-Tại ai chứ! Anh có biết tôi đi đến bệnh viện để kiếm bác sĩ về cho anh mệt lắm ko? Vừa về là phải nấu cháo ngay, đút anh ăn, giờ còn bắt bẻ

này nọ nữa…..sức chịu đựng của con người cũng có giới hạn mà!!!!!

Mắt Trân dần đỏ lên, long lanh nước. Nguyên nhìn vào đôi mắt đó, nó

chứa đầy sự lo lắng và mệt mỏi. Cậu cũng nhận thức được rằng mình đùa

hơi quá rồi! Khoé mắt Trân xuất hiện 1 giọt nước trong suốt, nhẹ lăn từ

từ. Nguyên vô thức đưa tay lau giọt nước đó đi. Cậu kéo đầu Trân dựa vào vai mình:

-Đừng khóc…..tôi xin lỗi!

Trân im lặng, ko nói gì, mắt đã ngấn lệ nói:

-Đừng có xảy ra chuyện gì nữa đấy! Anh mà bị gì, tôi lo lắm…..hức…hức…..

“Cô ấy lo lắng cho mình ư?”

Trong lòng Nguyên như bừng sáng lên, tim cậu cũng đập nhanh hơn 1 cách

kì lạ. Môi cậu cong lên tạo thành 1 nụ cười hình bán nguyệt:

-Sao…cô lại lo lắng cho tôi?

Trân ngẩng mặt lên nhìn Nguyên, đôi mắt to tròn vẫn còn đọng nước:

-Tất nhiên! Anh mà bị gì thì ai đem mấy viên đá quý với tiền về cho

tôi, ai dắt tôi đi vào nhà người khác chơi vào ban đêm, ai làm việc nhà, ai nấu cơm?.... – Trân nói 1 tràng tỉnh bơ.

“ẦM!!!”

Không biết viên đá từ đâu ra rơi thẳng xuống đầu Nguyên, cậu chết lặng.

Thì ra là vì những lý do đó, thế mà cậu cứ tưởng…… Ủa mà tưởng gì nhỉ?

Nguyên giận dỗi đẩy Trân ra, nằm xuống giường quay mặt vào tường.

“Hừ, cứ tưởng cô ta lo lắng cho mình lắm…..ai ngờ….”

Trân ngây mặt ra chẳng hiểu gì. Tự nhiên lại dỗi, hắn có bị hâm ko?

-Này, có ăn nữa ko?

-Ứ thèm! – Nguyên ko thèm nhìn, lạnh giọng nói.

-Thật àk?

-Ờ!

-Thế thôi, tôi đem đổ, phí công! Toàn bộ tâm huyết của tôi dồn hết vào đó…..haiz….

-Đứng lại, để lát bàn, lát ăn! – Nguyên nói trống ko, mặt vẫn ko thèm quay lại.

Trân bỗng mỉm cười ranh mãnh, song cô vẫn giả bộ nói giọng buồn thảm:

-Thôi! Tôi ko muốn ép, anh cũng đừng miễn cưỡng.

Nguyên ngồi dậy, quay phắt mặt sang nhìn Trân:

-Tôi bảo để lên bàn, lát tôi ăn. Đây là nhà tôi, tôi có quyền quyết định mọi thứ!

-Giỏi vậy đó hả? Thế tự đi nấu ăn, tự làm hết việc nhà đi. Hứ!

Trân bĩu môi rồi bỏ đi ra ngoài. Nguyên ức chế đấm ầm ầm xuống giường, rồi nằm phịch xuống. Ở bên ngoài, sau khi thay 1 bộ đồ dễ hoạt động

hơn, Trân xuống bếp dọn dẹp chén bát, môi khẽ hình thành 1 đường cong

dịu dàng. Đôi mắt đen tuyền trong suốt như vừa được gột rửa. Cô ko tức

giận gì khi Nguyên nói những lời như thế. Trân biết….vì cô mà Nguyên mới bị bệnh, và cả lần cô được Nguyên cứu nữa, ơn chưa trả thì sao cô giận

cậu được.

Xếp chén dĩa lên giá cho thật ngay ngắn, Trân lau tay cho khô, lấy ít bông băng và thuốc ra phòng khách ngồi. Bật TV ngây

kênh ca nhạc mà mình thích, Trân mệt mỏi dựa lưng vào chiếc ghế sofa êm

mịn nhìn 2 chân của mình (:() Chúng mỏi nhừ……và đau cực kì.

-Hic….giờ mới để ý đến! Đau quá!...... - Mặt Trân nhăn như mếu.

Con cún Anvil đi quanh quẩn rồi nằm xuống, đặt đầu lên chân của Trân

dụi dụi, như đang nũng nịu vậy. Trân cúi xuống vuốt ve cái cổ đầy lông

của nó 1 lúc. Xong cô đứng dậy đi vào bếp pha một ly sữa. Mùi sữa thơm

nồng tỏa ra, làm kích thích ngay khứu giác của “ai kia” đang nằm trong

phòng tự kỉ.

-Hửm? Mùi gì thơm thế nhỉ?

Quăng cái gối

ôm sang một bên, Nguyên nhảy phóc xuống giườn


XtGem Forum catalog