
hải ăn tươi nuốt sống cô luôn vậy…
Tay Tần Tuyên Tuyên bỗng nhiên bị Đỗ Mộ Ngôn nâng lên, lòng bàn tay hắn áp
chặt lòng bàn tay cô, nâng lên miệng hắn, nhẹ nhàng hôn liên tiếp lên mu bàn tay cô.
Nụ hôn mềm nhẹ đến mức gần như không cảm giác được, lòng Tần Tuyên Tuyên
bỗng nhiên như có một chiếc lông chim nhẹ nhàng xoẹt qua, có chút ngứa
cũng có chút tê dại.
Đỗ Mộ Ngôn ngẩng đầu nhìn Tần Tuyên Tuyên, hai tròng mắt tối đen của hắn
chỉ có gương mặt hơi ngẩn ngơ của cô, ánh mắt hắn sâu hút thần bí đến
khó tin, cô chưa bao giờ nhìn thấy cảm xúc điên cuồng gần như tuyệt vọng thế này ở trong mắt người khác, giống như lửa đỏ hừng hực, có thể thiêu đốt người bước vào đó thành tro bụi.
Tần Tuyên Tuyên giật mình, chăm chú đối diện với Đỗ Mộ Ngôn, trong tai lại
như thể nghe được tiếng trái tim mình càng đập càng nhanh, càng lúc càng vang rộn rã.
Hơi thu tay siết chặt tay Tần Tuyên Tuyên, Đỗ Mộ Ngôn cúi đầu mở miệng nói: “Tuyên Tuyên… trừ em ra, tôi không cần bất cứ người phụ nữ nào khác. Em hãy cho tôi một cơ hội để chứng minh, tôi tuyệt đối sẽ không làm em
thất vọng.”
Chỉ cần cô chịu cho hắn cơ hội, hắn sẽ che chở cô trong lòng bàn tay, để cô hưởng thụ cuộc sống như một nữ hoàng, thỏa mãn toàn bộ nguyện vọng của
cô, mặc kệ là việc đó có tùy hứng hay không thích hợp đến cỡ nào, chỉ
xin cô cho hắn cơ hội này…
Tần Tuyên Tuyên đột nhiên hồi phục lại tinh thần, tầm mắt cúi xuống không
biết nên nhìn vào đâu mới tốt, mặt cũng dần dần nổi lên màu đỏ ửng.
Những từ cùng loại thế này cô cũng đã từng nghe Tống Kỳ nói, nhưng tuyệt đối
không mang theo sự trịnh trọng và tình cảm sâu đậm như Đỗ Mộ Ngôn. Lời
hắn nói, giọng điệu và ánh mắt đều khiến cô cảm thấy rằng, nếu không có
cô, hắn tuyệt đối sẽ không sống nổi.
Nhất định là cô đã nhìn nhầm rồi, Đỗ Mộ Ngôn và cô mới quen nhau bao lâu chứ? Sao có thể không có cô thì không được?
Tần Tuyên Tuyên bỗng nhiên cảm thấy trong lòng hơi rối loạn, đột nhiên rút
tay ra, xoay người cúi đầu không trả lời câu hỏi của Đỗ Mộ Ngôn, chỉ vội vàng nói: “Ba mẹ tôi còn đang chờ tôi về ăn cơm, tôi, tôi… về trước!”
Cô nhanh chóng chạy về cửa phòng bệnh, dù không quay đầu lại nhưng vẫn cảm nhận được rõ ràng tầm mắt cực nóng của người phía sau.
Lý Tái vô cùng tận tâm với vị trí công tác đứng canh ngoài cửa, hắn biết
Tần Tuyên Tuyên không ở lâu nên cũng không rời khỏi. Dù hắn rất tò mò
kết quả cuộc nói chuyện của cô và Đỗ tổng, nhưng cuối cùng cũng không
hỏi ra miệng. Hắn thấy vẻ mặt Tần tiểu thư có hơi cổ quái nhưng không
phải là bộ dạng đang tức giận, có thể thấy Đỗ tổng đã xử lý chuyện này
rất khá rồi.
Lúc Tần Tuyên Tuyên đi theo Lý Tái ra về, hơi không yên lòng. Đến khi nghi
ngờ sâu đậm, tam trạng nặng nề của cô bị loại bỏ, đáy lòng cô lại có
thêm một chút gì đó không giống trước kia…
Thân thể Đỗ Mộ Ngôn ngày càng tốt lên, khiến trợ lý bên cạnh như Lý Tái cảm
thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Do Tần Tuyên Tuyên dù nói không thể này
nào cũng đến thăm nhưng vẫn thường tranh thủ đến, hai người ở chung rất
hòa hợp, tiến triển thuận lợi cho nên tâm trạng Đỗ Mộ Ngôn cực kỳ tốt.
Thật ra đương sự như Đỗ Mộ Ngôn đối với thân thể bị thương của mình cũng vô
cùng mâu thuẫn. Hắn vừa hy vọng có thể sớm hồi phục sức khỏe, lúc nào
cũng có thể cùng một chỗ với Tuyên Tuyên của hắn nhưng cũng lại lưu
luyến sự chăm sóc cẩn thận của cô. Hắn biết rõ, Tuyên Tuyên thường đến
thăm hắn lí do đa số là vì xuất phát từ sự áy náy và cảm kích của cô mà
thôi, nếu thân thể hắn mà tốt lên, được xuất viện thì… tuy cô nói đồng ý để hắn theo đuổi nhưng hắn không biết sau khi hắn được xuất viện thì cô sẽ dùng thái độ nào để đối xử với mình nữa. Được cô chăm sóc càng lâu
thì hắn càng luyến tiếc sự ngọt ngào lúc này.
Nhưng thời gian quá lâu, hắn lại càng cảm thấy ngọt ngào như thế vẫn chưa đủ. Hắn rất tham lam, hắn muốn Tuyên Tuyên yêu hắn, gả cho hắn, hắn muốn
hai người ở bên nhau vĩnh viễn không rời xa. Cho nên, hắn phải làm bản
thân mau chóng khỏe lên, hắn không thể vĩnh viễn nằm trên giường bệnh
được!
“Tuyên Tuyên, dạo này sao cứ đến giờ tan tầm là cô lại vội vàng chạy đi luôn
thế? Khai thật ra đi, có phải là có bạn trai mới hay không?” Sắp đến giờ tan tầm, Phương Phán Phán đến bên bàn làm việc của Tần Tuyên Tuyên, hạ
giọng chất vấn.
Bàn tay đang thu dọn của Tần Tuyên Tuyên hơi khựng lại, hôm nay đã hẹn với
Đỗ Mộ Ngôn là đến thăm hắn, xe hắn cử tới đón cô sợ là đã chờ dưới lầu
rồi.
“Phán Phán, cô nói bậy gì vậy?” Tần Tuyên Tuyên cúi đầu tiếp tục dọn dẹp, che dấu sự xấu hổ trên mặt mình.
“Tôi đâu có nói bậy?” Phương Phán Phán thần thần bí bí dán sát lại, trên mặt đầy ý cười bỡn cợt, “Tuyên Tuyên, tôi đã nhìn thấy mấy lần rồi, giờ tan tầm cô đều vội vàng chạy đến một chiếc xe riêng, tôi gọi cô cũng không
được, tôi nhớ nhà cô đâu có xe riêng đâu? Khai thật ra, cô đã câu được
con rùa vàng nào hả?”
“Phán Phán, mọi chuyện không như cô tưởng đâu. “ Tần Tuyên Tuyên bất đắc dĩ nói, “Tôi đến bệnh viện thăm bênh nhân thôi.”
“Bệnh nhân? Cái “bệnh nhân” đó còn cử xe đi đón người muốn đến thăm s