XtGem Forum catalog
Cố Chấp

Cố Chấp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324721

Bình chọn: 10.00/10/472 lượt.

Rất nhanh xe đã chạy đến bệnh viện, sau khi ba người xuống xe, Lý Tái nói:

“Đường tiểu thư, tôi đưa cô đi dạo quanh đây nhé, bách hóa Minh Khải

cách đây không xa.”

Đường Thi giương lên nụ cười sáng lạn, vẻ mặt chân thành, “Trợ lý Lý, ông chủ của anh đã cứu mạng người chị tôi yêu quý nhất, tôi sao có thể không đi lên cảm ơn một câu chứ? Đúng không chị?”

Đường Thi nhìn về phía Tần Tuyên Tuyên, ánh mắt mong chờ.

Tần Tuyên Tuyên không thể ngăn cản nổi sự tấn công của ánh mắt Đường Thi,

từ trước đến giờ bên ngoài nhà bà, cô luôn thua dưới ánh mắt này của

Đường Thi, rõ ràng cảm thấy cực kỳ lạnh lẽo muốn ở nhà nhưng vẫn bị

Đường Thi tha ra khỏi cửa.

“Lý trợ lý, tôi đưa em họ tôi đến… Đỗ tổng sẽ không giận chứ?” Tần Tuyên Tuyên hơi ngượng ngùng hỏi Lý Tái.

Mặt Lý Tái lộ ra nụ cười, “Không đâu.” Cho dù Đỗ tổng có giận hơn nữa thì

chỉ cần Tần tiểu thư tỏ vẻ yêu kiều dễ thương một chút thì ngài ấy sẽ

lập tức vui vẻ lại ngay.

Lúc ba người đến phòng bệnh thì Đỗ Mộ Ngôn đã đứng ngồi không yên, đến khi

nhìn thấy Tần Tuyên Tuyên xuất hiện hắn lập tức lộ ra nụ cười. Theo sự

phục hồi của sức khỏe, hắn đã có thể xuống giường rồi nhưng đa phần vẫn

nằm trên giường tĩnh dưỡng.

“Đỗ tổng, vị này là em họ Tần tiểu thư - Đường Thi tiểu thư, hôm nay cô ấy

mới đến thành phố nên cùng nhau đến đây.” Lý Tái theo trách nhiệm giải

thích.

“Tôi nghe nói anh đã cứu mạng người chị gái mà tôi đã yêu quý nhất trong lúc nguy cấp, thật sự vô cùng cảm ơn anh!” Đường Thi lễ phép cúi đầu, vẻ

ngoài thật sự tỏ vẻ vô cùng biết ơn. Vị Đỗ tổng này thật sự quá tuấn tú, thật sự rất thích hợp với chị cô.

Vốn dĩ đã lường trước là thế giới hai người sẽ bị phá hòng, tâm trạng Đỗ Mộ Ngôn sắp hỏng đến nơi rồi,nhưng Đường Thi là em họ của Tần Tuyên Tuyên, tốt xấu gì hắn cũng phải kiềm chế để không lộ ra vẻ mặt khó chịu nhưng

cũng chỉ thản nhiên gật đầu, khóe miệng cong lên, “Chỉ là việc nhỏ thôi

mà.”

Nhất thời Đường Thi cảm thấy vị Đỗ tổng này thật quá lãnh khốc, hảo cảm với

hắn đột nhiên tăng lên một bậc. Cô đứng cạnh Lý Tái, muốn quan sát cách ở chung của chị và Đỗ tổng này, xem hai người này có cái gì với nhau

không.

Đỗ Mộ Ngôn liếc mắt nhìn Lý Tái một cái.

Lý Tái lập tức hiểu ý nói: “Đường tiểu thư, xung quanh bệnh viện này có rất nhiều chỗ chơi vui, tôi đưa cô đi xem một chút nhé?”

“Không cần, cảm ơn.” Đường Thi cười sáng lạn lắc đầu: “Tôi vừa xuống tàu, còn hơi mệt, muốn nghỉ ngơi trước.”

Đường Thi đã nói thế rồi Lý Tái sao có thể tiếp tục dây dưa kéo cô bé đi được? Trong lòng không khỏi than thở một tiếng.

Bởi vì có Đường Thi và Lý Tái ở đây nên Tần Tuyên Tuyên vốn da mặt mỏng

cũng bất giác duy trì khoảng cách với Đỗ Mộ Ngôn, “Mẹ tôi vẫn đang chờ

tôi dẫn Đường Thi về, hôm nay tôi về trước…. ngày mai lại đến thăm anh.”

“Đợi chút!” Đỗ Mộ Ngôn vội gọi Tần Tuyên Tuyên. Tuy nói là có bóng đèn làm

hắn thật khó chịu nhưng hôm nay có thứ hắn rất muốn tặng Tần Tuyên

Tuyên, thấy cô phải đi hắn đành phải tặng trước mặt hai người kia.

“Có chuyện gì nữa sao?” Tần Tuyên Tuyên nghi hoặc hỏi.

“Tuyên Tuyên.” Đỗ Mộ Ngôn nhìn Tần Tuyên Tuyên, mở bàn tay ra để cô nhìn thấy

đôi bông tai hắn đang nắm trong tay. “Thích không?”

Đó là một đôi hoa tai đính kim cương, thiết kế vô cùng xinh đẹp, Tần Tuyên Tuyên chỉ nhìn thoáng qua đã vô cùng thích rồi, nhưng hai viên kim

cương lấp lánh đính bên trên khiến cô hiểu được rằng đôi hoa tai này giá trị cực kỳ xa xỉ, cô không nên nhận.

“Chúng rất đẹp” Tần Tuyên Tuyên nói, “Nhưng… tôi không thể nhận được.”

Nụ cười trên mặt Đỗ Mộ Ngôn ảm đạm dần.

Lý Tái sáp lại nói: “Tần tiểu thư, hôm nay Đỗ tổng xem catalogue cả ngày mới chọn được đôi bông tai này để tặng cô đấy.”

Đỗ Mộ Ngôn liếc mắt khen ngợi Lý Tái, lúc nhìn về phía Tần Tuyên Tuyên thì nụ cười càng ấm áp, dịu dàng hơn, thậm chí còn có chút ảm đạm uất ức,

“Tuyên Tuyên, tôi chỉ tặng em chút quà nhỏ như vậy em cũng không chịu

nhận sao?”

Lý Tái nói: “Tần tiểu thư, Đỗ tổng chưa từng vì ai mà bỏ công sức ra như vậy đâu.”

“Tôi…” Vẻ mặt Tần Tuyên Tuyên đầy do dự.

“Chị, chị nhận lấy đi! Đôi bông tai thật là xinh đẹp mà, nếu chị không nhận

thì chẳng phải đã phí công sức phụ tấm lòng người ta rồi hay sao?” Đường Thi cũng khuyên nhủ.

Đỗ Mộ Ngôn liếc nhìn Đường Thi một cái, cho cô bé một nụ cười ấm áp. Tuy

nói cô gái này đã phá hoại thế giới hai người của hắn và Tuyên Tuyên

nhưng nể tình cô bé đã vì hắn nói chuyện nên hắn sẽ nhớ rõ phải cảm ơn

cô thật tốt.

“Vậy cảm ơn!” Ba người đều khuyên nhận lấy mà bản thân Tần Tuyên Tuyên cũng

thích đôi bông tai này, hơn nữa cô cũng đã buông lỏng việc Đỗ Mộ Ngôn

theo đuổi cô rồi liền đưa tay chuẩn bị nhận lấy món quà này.

Ai ngờ Đỗ Mộ Ngôn lại rụt tay về, nhìn Tần Tuyên Tuyên cười nói: “Tôi giúp em mang.”

Tần Tuyên Tuyên sửng sốt, lại nghe Đường Thi bên cạnh nói: “Lý trợ lý, hình như tôi đã bớt mệt mỏi rồi, anh dẫn tôi ra ngoài dạo một chút đi.”

“Được thôi, Đường tiểu thư.” Đối với lời nói của Đường Thi, Lý Tái cười cười mang theo khen ngợi, lập tức đưa cô bé ra cửa.

Lúc ra khỏi phòng, Đường Thi quay đầu