Cố Chấp

Cố Chấp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324744

Bình chọn: 8.00/10/474 lượt.

n cũng có thể vận chuyển được nhưng vẫn luôn có vài thứ cần đích thân hắn xem xét. Hắn cũng không thể làm một ông chủ

nhàn nhã được. Đỗ Mộ Ngôn hiểu rất rõ ràng rằng, nếu không có Minh Khải

thì lợi thế trong tay hắn sẽ giảm bớt cực nhiều, muốn theo đuổi Tần

Tuyên Tuyên sẽ càng khó khăn hơn, cho nên dù hắn rất muôn luôn luôn bên

Tần Tuyên Tuyên nhưng hắn không thể buông chuyện công ty ra được.

Nhìn thấy Tần Tuyên Tuyên đến, Đỗ Mộ Ngôn lập tức đem giấy tờ mới xem được

một nửa xếp lại, quăng sang bên cạnh, đôi mắt nhìn cô sáng lên.

Tần Tuyên Tuyên ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, liếc mắt nhìn

đống giấy tờ, hơi chần chừ mở miệng: “Không phải bác sĩ nói anh nên nghỉ ngơi nhiều hơn sao? Tôi nghĩ việc công ty… có nên tạm thời buông xuống

không?”

Đỗ Mộ Ngôn rất biết nghe lời gật đầu, “Được.” Hắn túm lấy mớ giấy tờ đưa

cho Lý Tái, “Mấy thứ này cậu xem rồi quyết định đi, có việc gì không

giải quyết được thì đợi tôi về rồi nói tiếp.”

“Vâng, Đỗ tổng.” Lý Tái đón lấy giấy tờ văn kiện, trong lòng không nhịn được

mà khẽ thở dài, lúc trước có phải hắn chưa từng khuyên Đỗ tổng phải giữ

gìn thân thể đâu. Một câu của Tần tiểu thư còn có ích hơn trăm câu của

người khác, hazz.

Sau khi đưa người đến, Lý Tái nhìn ánh mắt Đỗ Mộ Ngôn hiểu ý rời khỏi

phòng. Hắn biết Đỗ tổng đã nhận được tin hắn gửi, dĩ nhiên là đã nghĩ

xong cách giải quyết nghi hoặc của Tần tiểu thư rồi, hắn chỉ cần cho hai người không gian riêng là được.

“Anh muốn ăn không?” Tần Tuyên Tuyên cầm quả táo lên, thấy Đỗ Mộ Ngôn cười

gật đầu liền bắt đầu gọt vỏ, vừa gọt vừa nói, “Ba tôi nói mấy ngày nay

ông vẫn có tiết dạy, khi nào rảnh ông sẽ đến thăm anh.”

“Tần giáo sư bận rộn thì không cần đến cũng được mà.” Đỗ Mộ Ngôn nói.

“Cái này anh tự nói với ba tôi đi, nếu tôi mà khuyên ông ấy sẽ mắt tôi là

vong ơn phụ nghĩa đấy.” Tần Tuyên Tuyên nhẹ nhàng cười, con dao trong

tay vẽ một đường, lớp vỏ táo bị gọt thành một đường dài hoàn toàn rơi

xuống. Từ bé cô đã thích gọt táo cho cha mẹ ăn, gọt vỏ vừa nhanh vừa

đẹp. Sau khi gọt hết vỏ táo cô cẩn thận cắt thành miếng nhỏ đặt trên

đĩa, để Đỗ Mỗ Ngôn dùng dĩa xiên lên ăn.

“Ngày đó cứu em, là tôi cam tâm tình nguyện. Tần giáo sư không cần để trong lòng mà.”

Đỗ Mộ Ngôn chỉ thấy toàn bộ trái tim mình trở nên ấm áp dạt dào, khóe

miệng nở nụ cười yếu ớt nhìn Tần Tuyên Tuyên vì hắn gọt sạch vỏ táo cắt

thành từng miếng nhỏ. Đã từng, tất cả những điều này đều là chuyện chỉ

xảy ra trong mơ của hắn, hắn mơ ước nhưng chưa bao giờ thành hiện thực.

Lúc này, khi những cảnh trong mơ dần dần thành hiện thực, hắn cảm thấy

vô cùng hạnh phúc nhưng đồng thời cũng thấy khủng hoảng trong lòng. Hắn

sợ tất cả, cuối cùng chũng chỉ là một giấc mơ mà thôi, khi hắn mở mắt

thì mọi chuyện… vẫn chẳng có gì thay đổi.

“Ba tôi sẽ không nghe đâu.” Tần Tuyên Tuyên bất đắc dĩ nói, đưa đĩa nhỏ tới trước mặt ĐỖ Mộ Ngôn.

Tầm mắt Đỗ Mộ Ngôn khẽ nâng, ánh mắt chậm rãi hạ từ gương mặt xinh đẹp của

Tần Tuyên Tuyên xuống. Hắn chậm rãi nâng tay, được một nửa lại hạ xuống

như mệt mỏi lắm, dưới ánh mắt lo lắng của Tần Tuyên Tuyên, hắn khẽ cong

khóe môi, dường như hơi xấu hổ, “Vừa rồi xem tài liệu lâu quá, tay dường như không còn sức để động nữa.”

“Lần sau đừng có xem nữa!” Giọng điệu Tần Tuyên Tuyên hơi cuống, nói xong cô hơi phiền não nhìn quả táo đã bổ xong xuôi kia nên không chú ý đến

gương mặt Đỗ Mộ Ngôn đang sáng bừng lên vì câu nói thân thiết của cô.

“Chỉ có thể phiền em đút cho tôi.” Đỗ Mộ Ngôn thu lại nụ cười, tỏ vẻ bất đắc dĩ nói.

Tần Tuyên Tuyên hơn chần chừ rồi cầm chiếc đĩa lên, dùng dĩa xiên một miếng táo đút cho Đỗ Mộ Ngôn. Lúc trước tay Đỗ Mộ Ngôn còn chưa sử dụng được

cô cũng đã đút cho hắn rồi, cũng chỉ là trước lạ sau quen, không xấu hổ

như ban đầu nữa.

Nhấm cắn vài cái miếng táo lạnh lẽo trong miệng liền nuốt xuống, Đỗ Mộ Ngôn

cũng không biết hương vị của táo bình thường như thế nào, nhưng vì Tần

Tuyên Tuyên đút cho hắn nên hắn chỉ cảm thấy mỗi miếng táo này đều ngọt

như tẩm mật đường vậy, mỗi miếng đều khiến hắn ăn vô cùng sung sướng.

Rất nhanh đã ăn hết đĩa táo, Tần Tuyên Tuyên buông đĩa xuống, cuối cùng vẫn hỏi, “Đỗ Mộ Ngôn, tôi có thể hỏi anh một việc không?” Cô dừng lại một

chút rồi bổ sung thêm, “Tôi hy vọng có thể nghe được lời nói thật.”

Ánh mắt Đỗ Mộ Ngôn hiện lên sắc thái kỳ lạ, nhưng khuôn mặt vẫn vô cùng mình tĩnh thậm chí còn mang theo ý cười, “Em hỏi đi.”

Tần Tuyên Tuyên cúi đầu nhìn hai bàn tay đang nắm chặt lại với nhau của

mình, không dám nhìn Đỗ Mộ Ngôn, cúi đầu hỏi: “Anh với Lại Hưng của

“Nhật báo Ngô thị” có phải đã thỏa thuận gì đó không? Có… có liên quan

đến tôi?”

“Đúng vậy.”

Nghe được lời khẳng định của Đỗ Mộ Ngôn, Tần Tuyên Tuyên giật mình nhìn hắn. Cô nghi ngờ Đỗ Mộ Ngôn có giao dịch gì đó với Lại Hưng, nhưng cô không

nghĩ hắn lại thừa nhận nhanh như vậy, còn chưa đợi cô bày ra chứng cứ

nghi ngờ gì hắn đã thừa nhận rồi.

Đỗ Mộ Ngôn ném cái gì mà “tay không có sức” vừa rồi quăng thẳng ra sau

đầu, đưa tay nắm chặt hai bàn tay đang xoắn vào nhau của Tần Tuyên

Tu


80s toys - Atari. I still have