XtGem Forum catalog
Cố Chấp

Cố Chấp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324682

Bình chọn: 9.5.00/10/468 lượt.

cười mờ ám với Tần Tuyên Tuyên, không chờ cô đáp lại đã lập tức đóng cửa phòng, để lại không gian này cho hai người Tần Tuyên Tuyên và Đỗ Mộ Ngôn.

“Tuyên Tuyên?” Đỗ Mộ Ngôn tháo bông tai ra, gọi Tần Tuyên Tuyên đang thất thần hồi hồn về thế giới hiện thực. Hắn cố ý bỏ chiếc hộp đựng bông tai ra

chính là vì muốn tự mình mang cho cô.

“Tôi trở về sẽ tự mang là được rồi.” Tần Tuyên Tuyên đứng yên tại chỗ không

nhúc nhích, gương mặt dần nổi lên ửng đỏ. Để Đỗ Mộ Ngôn mang bông tai

cho, đối với cô thì việc này quá thân mật rồi.

“Tôi muốn lập tức nhìn thấy dáng vẻ của em khi mang nó.” Đỗ Mộ Ngôn nói, “Tôi không đợi được đến ngày mai đâu.”

Tần Tuyên Tuyên vẫn đứng yên không chịu lại gần, chỉ đưa tay ra nói: “Vậy thì tôi tự mang là được rồi.”

Đỗ Mộ Ngôn nhìn Tần Tuyên Tuyên, bỗng nhiên túm lấy tay Tần Tuyên Tuyên,

nhẹ nhàng kéo về phía mình. Cô không có phòng bị lập tức lảo đảo ngã vào lồng ngực hắn.

Hơi thở nam tính mãnh liệt đập thẳng vào mặt, Tần Tuyên Tuyên giật mình,

lập tức muốn đứng lên nhưng lại nghe thấy tiếng Đỗ Mộ Ngôn buồn bực hừ

nhẹ, thân thể hắn đột nhiên cứng lại.

“Tôi… tôi đụng đến vết thương của anh sao?” Tần Tuyên Tuyên hơi hốt hoảng.

Đỗ Mộ Ngôn như đang chịu đựng đau đớn, phun ra ba chữ, “đừng nhúc nhích.”

Tần Tuyên Tuyên không dám động đậy. Dù sao thì Đỗ Mộ Ngôn cũng mới trải qua ca phẫu thuật, cô không biết miệng viết thương của hắn đã khép lại

chưa, cô sợ cô động đậy lộn xộn sẽ khiến miệng vết thương vỡ ra.

Đỗ Mộ Ngôn chậm rãi nâng tay lên, hai tay mơ hồ vòng qua ôm lấy Tần Tuyên

Tuyên, bàn tay ở phía sau lưng cô tháo bông tai cũ ra, đem bông tai mới

trong tay nhắm đến lỗ tai cô.

Nhận ra ý đồ của Đỗ Mộ Ngôn, Tần Tuyên Tuyên giật giật thân thể muốn đứng lên.

Đỗ Mộ Ngôn lập tức nhíu mi, “Đau.”

Tần Tuyên Tuyên lại không dám động đậy nữa.

Đỗ Mộ Ngôn lần lượt mang lên bông tai cả hai bên cho cô, thưởng thức vẻ

diễm lệ được đôi bông tai mang đến trên gương mặt cô, chỉ cảm thấy cổ

họng hơi khô khốc.

Hắn biết rõ trong thời gian này, Tuyên Tuyên đã không còn từ chối hắn nữa,

thậm chí cô còn ngẫu nhiên nhận sự thân mật hắn cố ý tạo ra nữa, đây là

một dấu hiệu tốt với hắn nhưng cũng là một loại giày vò. Hắn vẫn có lòng tham, chiếm được một ít, lại muốn càng nhiều hơn, hắn muốn động vào cô, muốn chiếm lấy cô, có được cô, từng buổi tối nghĩ đến điều này thì thân thể đều phát đau.

Bây giờ, cô gần trong gang tấc, sắc đẹp có thể thay cơm ăn, đôi môi đỏ tươi trơn bóng như đóa hoa nhỏ chờ được hái xuống.

Hai tay Đỗ Mộ Ngôn giữ lấy bả vai Tần Tuyên Tuyên, hai mắt nhìn chằm chằm

vào đôi môi của cô, chậm rãi cúi xuống. Hắn nhớ nhung cảm giác tốt đẹp

khi được nuốt trọn hai cánh hoa này, hắn nhớ nhung sự dụ hoặc mê người

khi được ở trong khoang miệng cô điên cuồng càn quét.

Nhưng mà, mắt thấy hắn sắp lặp lại chuyện cũ, Tần Tuyên Tuyên đột nhiên bừng tỉnh, quay đầu né tránh nụ hôn của hắn.

“Buông ra… tôi muốn đứng lên.” Gương mặt Tần Tuyên Tuyên ửng hồng, khẽ nói.

Mặc kệ miệng viết thương của Đỗ Mộ Ngôn đau thật hay đau giả thì cuối

cùng cô vẫn cứ kiêng kỵ thân thể hắn, không dám giãy dụa.

Nhân việc Tần Tuyên Tuyên nghiêng đầu, vành tai cũng đỏ ửng của cô liền đưa

đến trước mắt Đỗ Mộ Ngôn, hắn nhắm mắt, mạnh mẽ dục vọng muốn hôn lỗ tai của cô. Suy nghĩ, như phải dùng toàn bộ sức lực của hắn đề buông cô ra.

Hắn nói với bản thân, bây giờ nhẫn nại chỉ là vì tương lai càng tốt đẹp hơn của cô và hắn.

Tần Tuyên Tuyên vừa có được tự do thì lập tức đứng dậy, lùi lại vài bước,

kéo lại quần áo cho chỉnh tề, cúi đầu không dám nhìn Đỗ Mộ Ngôn,chỉ cúi

đầu nói: “Tôi về trước đây!”

Thời điểm bàn tay Tần Tuyên Tuyên đặt lên nắm cửa, cô nghe được tiếng nói

khàn khàn của Đỗ Mộ Ngôn truyền đến từ phía sau, “Tuyên Tuyên, ngày mai

em có thể đến đây nữa không?”

Bàn tay Tần Tuyên Tuyên dừng lại một chút, cô có thể nghe được trong giọng nói của hắn một tia e ngại.

Cô dùng sức gật đầu, “Ngày mai tôi sẽ đến.”

Cô mở cửa rồi ra ngoài, không dám quay đầu, cũng không nhìn thấy gương mặt Đỗ Mộ Ngôn vì lời hứa của cô mà dần trầm tĩnh lại.

Tần Tuyên Tuyên liên lạc với Lý Tái, phiền hắn đưa Đường Thi quay lại. Hai

người Lý Tái vốn cũng chỉ để Tần Tuyên Tuyên với Đỗ Mộ Ngôn được ở riêng với nhau nên mới rời đi, cũng không đi xa, bởi vậy nên Tần Tuyên Tuyên

mới gọi một lát hai người đã nhanh chóng về đến nơi.

Tần Tuyên Tuyên vốn định cùng Đường Thi gọi Taxi về, nhưng Lý Tái lại kiên

trì muốn đưa hai người về nhà nên cô cũng chỉ có thể nhận lấy ý tốt của

hắn mà thôi.

Đến dưới nhà họ Tần, thấy xe của Lý Tái đã đi xa, Đường Thi bỗng thở ra một hơi, “ Nghẹn chết em rồi, chị, chị mau nói cho em biết, cuối cùng thì

vị Đỗ tổng kia là sao?”

Cô kéo cánh tay Tần Tuyên Tuyên, hai mắt sáng lên đầy tò mò.

“Chúng ta đi lên trước đã, tối nay sẽ nói cho em.” Tần Tuyên Tuyên bị hai

tròng mắt thiện lương của Đường Thi nhìn đến ngượng ngùng, nhanh chóng

giúp cô bé xách hành lý lên lầu.

“Chị, em tự đem lên!” Đường Thi đưa tay muốn cướp lại hành lý của mình.

Tần Tuyên Tuyên nắm lấy tay cô bé cười nói: “Không