
ường đi, bởi vì Lý Tái cùng lái xe đều là người của Đỗ Mộ Ngôn,
Đường Vy vẫn nhịn không hỏi Tần Tuyên Tuyên cùng Đỗ Mộ Ngôn nói chuyện
gì, mãi cho đến lúc về đến nhà, bà rốt cuộc cũng không nhịn được hỏi cô. Những lần trước Đỗ Mộ Ngôn đến nhà, vẫn là cùng Tần Quốc Đống trò
chuyện, dường như cũng không có chú ý tới Tần Tuyên Tuyên, lần này thế
nào mà lại đặc biệt tìm cô một mình nói chuyện?
Tần Tuyên Tuyên biết Đường Vy là xuất phát từ sự quan tâm đối với con gái,
hơn nữa nếu tương lai Đỗ Mộ Ngôn có thật sự theo đuổi cô, Đường Vy sớm
hay muộn cũng sẽ biết, không bằng hiện tại nói ra.
'' Mẹ, hắn nói.....hắn muốn theo đuổi con, để con đừng từ chối hắn ngay từ đầu.'' Tần Tuyên Tuyên nói xong còn có chút đỏ mặt.
Đường Vy giật mình: '' Nó muốn theo đuổi con? Khi nào thì nó thích con, bình thường sao không thấy nó có biểu hiện gì?''
'' Con cũng không biết.'' Tần Tuyên Tuyên nói: '' Mẹ, con đã đồng ý với anh ta, ngày mai lại tới tìm anh ta.''
'' Nó cứu con một mạng, con nên đi thường xuyên đến thăm nó là đúng.''
Đường Vy nói, trên mặt thoáng hiện ra nụ cười, '' Tuyên Tuyên, đứa nhỏ
Tiểu Đỗ này, mẹ thấy nhân phẩm tính cách của nó không tồi, con có thể
cân nhắc đến việc này.''
'' Mẹ, mẹ đừng quan tâm đến chuyện này nữa mà.....Dù sao con vẫn còn trẻ
đúng không ? Mẹ không thể chưa gì đã muốn đuổi con ra khỏi nhà đi? ''
Tần Tuyên Tuyên cố tình bất mãn nói.
'' Con nói cái gì vậy? Mẹ còn ước con ở nhà lâu hơn nữa kia.'' Đường Vy
bật cười, '' Được được, việc này mẹ không hỏi nữa. Tự con có sự lo liệu
là được.''
'' Cám ơn mẹ, con yêu mẹ nhất!'' Tần Tuyên Tuyên ôm cánh tay Đường Vy làm nũng.
Đường Vy ấn vào trán cô: '' Lời này đừng để ba con nghe thấy, không thì ông ấy sẽ ghen tị đó.''
'' Không sao đâu, ba không nhỏ nhen như vậy đâu.'' Tần Tuyên Tuyên cười nói, đem tất cả lo âu phiền não ném ra sau đầu.
Ngày hôm sau, Tần Tuyên Tuyên theo lời hứa đến bệnh viện. Sau khi Tần Tuyên
Tuyên cam đoan đủ kiểu, hơn nữa lại có lái xe Đỗ Mộ Ngôn đến đón, Đường
Vy cũng không đi cùng cô đến bệnh viện nữa.
Lần này, cô không mang theo hoa quả, mà là theo lời mẹ cô nói, mang theo
cặp lồng cháo cô làm mang đi. Cô vẫn còn nhớ, ngày đó Đỗ Mộ Ngôn cùng
người nhà mình cùng ăn cơm, đã từng nói qua cha mẹ hắn đã mất, trong nhà cũng không có người lo lắng quan tâm hắn. Lý Tái tuy là trợ lý Đỗ Mộ
Ngôn, nhưng dù sao cũng chỉ có thể giúp đỡ hắn trong công việc, cô cảm
thấy, cô nên gánh vác trách nhiệm chăm sóc hắn. Ít nhất cũng nên thường
xuyên đến thăm, nấu chút đồ bồi bổ thân thể hắn.
Thời điểm cô đến bệnh viện, thời gian vẫn còn sớm, Đỗ Mộ Ngôn còn chưa tỉnh
dậy, cô vốn định ở bên ngoài chờ, nhưng Lý Tái đã tới từ lâu nói cho cô, ngày hôm qua Đỗ tổng đã dặn, nếu cô đến cứ trực tiếp vào, không phải lo đánh thức hắn.
Tần Tuyên Tuyên đành phải nhẹ tay nhẹ chân đẩy cửa phòng đi vào, ngồi xa xa ở sô pha một góc của phòng bệnh, im lặng chờ Đỗ Mộ Ngôn tự tỉnh lại.
Từ góc độ của cô, chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt của hắn, có chút tái
nhợt, nhưng vẫn vô cùng phong độ. Hắn chỉ mới ba mươi tuổi, là thời kỳ
đang trên đỉnh cao của người đàn ông, bớt đi một chút ngây ngô của thanh niên, cũng không có vẻ già dặn của tuổi trung niên, lộ ra khi thế mạnh
mẽ, tràn ngập nhiệt tình.
Mà Đỗ Mộ Ngôn, lại là người nổi bật nhất trong số đó. Dung mạo anh tuấn,
khí độ bất phàm, tính cách lại tốt, đại đa số đối nhân xử thế vô cùng ôn hòa.
Tần Tuyên Tuyên ngơ ngẩn nhìn hắn, cô đã từng nghĩ muốn thích một người đàn ông xuất sắc như vậy, nên chuyện được một người như vậy thổ lộ, đáng lẽ cô nên vui mới phải, nhưng tại sao cô cứ cảm thấy có gì đó không đúng?
Bởi vì cô cùng Tống Kỳ vừa mới chia tay, nên mới không thể chấp nhận hắn sao?
Thời điểm Tần Tuyên Tuyên ngẩn người nhìn Đỗ Mộ Ngôn chăm chú, hắn bỗng giật giật ngón tay, sau đó chậm rãi mở mắt. Dường như phát hiện ra có tầm
mắt nóng rực của người nào đó nhìn mình, hắn nghiêng đầu, chính xác nhìn về phía Tần Tuyên Tuyên, tầm mắt hai người liền gặp nhau.
Tần Tuyên Tuyên hoàn hồn, vội vàng đứng dậy, đi đến bên cạnh Đỗ Mộ Ngôn: '' Chào buổi sáng.''
Đỗ Mộ Ngôn nhìn cô chăm chú, khẽ cười: '' Vừa tỉnh dậy đã có thể nhìn thấy em, anh rất vui.'' Hắn hy vọng, mỗi buổi sáng thức dậy, sau khi tỉnh
lại người hắn nhìn thấy đầu tiên là cô, hắn hy vọng có thể mỗi buổi sáng khi mở mắt ra đều có thể thấy hình ảnh xinh đẹp của cô đang ngủ, nằm
trong lòng hắn.
'' Anh có đói không? Có muốn ăn chút cháo hay không? Cháo là do mẹ tôi
nấu, rất thơm.'' Cô cũng không tiếp thu lời nói của hắn, chỉ là đem cặp
lồng lấy ra.
Đỗ Mộ Ngôn lại nhìn về phía cô, nói: '' Tôi vẫn chưa rửa mặt.''
Tần Tuyên Tuyên đang muốn nói tôi đi tìm trợ lý giúp anh, nhưng ánh mắt Đỗ
Mộ Ngôn ngầm có ý mong chờ khiến cô không nói nên lời, cô đành phải cam
chịu số phận nói : '' Anh chờ một lát!''
Phòng bệnh của Đỗ Mộ Ngôn là phòng V.I.P, bên trong phòng có phòng vệ sinh
riêng, đồ vật đều được chuẩn bị đầy đủ hết, Tần Tuyên Tuyên cầm một cái
cốc, đổ nước súc miệng vào một cái chậu, rồi lại cầm thêm một cái chậu
không ra ngo