
này, giống như là một
đôi đang yêu nhau vậy. Hắn nghiêng đầu, tham lam ngắm nhìn một bên mặt
cô gần ngay bên cạnh, đáy lòng xuất hiện cảm giác vô cùng thỏa mãn.
Hắn hiểu, đây mới chỉ là bước đầu mà thôi, một ngày nào đó, hắn nhất định
có thể không kiêng nể gì mà ngắm nhìn cô, ôm cô, giữ lấy cô, mà cô sẽ
không đối với hắn lạnh nhạt, lại càng không kháng cự hắn, mà là giống
hắn yêu cô cũng như cô sẽ yêu hắn.
Một tiếng sau, bộ phim kết thúc, nhưng trong lòng Tần Tuyên Tuyên vẫn còn
đọng lại cảm xúc bồi hồi. Bộ phim rất hay, nhưng không cùng người mình
yêu cùng nhau xem, cuối cùng vẫn thiếu cái gì đó. Lúc trước khi cô cùng
Tống Kì chọn bộ phim này, cũng là vì cô thích tiêu đề của bộ phim, ''
Happy Ending '', cô hy vọng tình yêu của cô có cùng Tống Kì có được một
cái kết đẹp, cô cũng vô cùng tin tưởng sẽ là như vậy. Không nghĩ tới
cảnh còn mà người mất, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, tất cả
đều đã thay đổi.
''. ..........Tuyên Tuyên? ''
'' Hả? '' Nghe thấy tiếng Đỗ Mộ Ngôn gọi mình, Tần Tuyên Tuyên vội cất đi
nỗi buồn phiền, quay đầu nhìn hắn: : '' Thực xin lỗi, tôi có chút thất
thần. Anh vừa mới phẫu thuật xong, không nên nhìn TV quá lâu, nghỉ ngơi
một chút đi.''
Tần Tuyên Tuyên đứng dậy tắt TV, đem kiều khiển để cạnh TV, giống như là sợ Đỗ Mộ Ngôn giống đứa bé len lén giấu mẹ mở TV lên xem. Cũng vì thế, cô
cũng không phát hiện ra sắc mặt Đỗ Mộ Ngôn bởi vì nhìn thấy bộ dạng đa
cảm của cô mà nhanh chóng trầm xuống.
Đỗ Mộ Ngôn biết cô nhất định là đang nhớ đến Tống Kì, nên mới có thể lộ ra biểu cảm như sắp khóc vậy. Hắn không nghĩ tới cô sẽ khóc vì người đàn
ông khác, giờ phút này hắn không khỏi có chút oán hận ông trời, nếu đã
cho hắn có được cơ hội sống lại một lần nữa, vì sao không thể sớm hơn
một chút? Nếu hắn có thể quay trở lại sớm hơn, thời điểm đó cô cùng Tống Kì vẫn chưa quen nhau, hắn hoàn toàn có thể ngăn cản hai người bọn họ
đến với nhau. Mà không phải giống như bây giờ, cho dù hắn đã đuổi Tống
Kì đi xa, nhưng lại khiến cô phải thương tâm.
Việc đã đến nước này, hắn một chút cũng không hối hận về hành động của hắn.
Chỉ cần Tống Kì vẫn còn, Tuyên Tuyên chắc chắn sẽ không thèm nhìn hắn
một cái, cho nên hắn nhất định phải đem tên Tống Kì đó đuổi đi. Cho dù
cô có đau lòng có thương tâm, nhưng cũng chỉ một khoảng thời gian, hắn
tin tưởng, rất nhanh cô sẽ bị hắn làm cho cảm động, quên đi người đàn
ông đó, chấp nhận sự theo đuổi của hắn, cùng hắn ở một chỗ, hắn sẽ làm
cô trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới. Hắn sẽ đem đến
cho cô tất cả, chỉ cần cô không rời xa hắn, hắn có thể thỏa mãn mọi mong muốn của cô, hắn sẽ không để cô phải thương tâm, lại không để cô phải
khóc, trên mặt cô sẽ luôn là nụ cười hạnh phúc.
Thời điểm Tần Tuyên Tuyên xoay người lại, trên mặt Đỗ Mộ Ngôn đã là nụ cười ôn hòa.
'' Cám ơn em đã ở bên cạnh anh.'' Hắn nói: '' Tuyên Tuyên, tôi thực sự rất vui.''
'' Đó là chuyện tôi nên làm.....'' Đối mặt với lời cảm ơn nghiêm túc của
hắn, Tần Tuyên Tuyên có chút mất tự nhiên, đối với lời cảm ơn chân thành như vậy, cô cảm thấy so sánh với tâm tư của mình thì thật có chút hẹp
hòi.
Đỗ Mộ Ngôn cười một chút, mệt mỏi bỗng dưng ập đến. Dù sao cũng mới phẫu thuật xong, thân thể hắn vẫn vô cùng yếu.
'' Tuyên Tuyên, anh ngủ một lát......Khi nào anh tỉnh lại, có thể được nhìn thấy em không? '' Hắn hỏi.
'' Tôi sẽ ở đây đến gần tối mới rời đi.'' Tần Tuyên Tuyên cam đoan nói.
Lúc này Đỗ Mộ Ngôn mới yên tâm ngủ.
Tần Tuyên Tuyên ngẩn người nhìn vẻ mặt ngủ say của hắn, ngay cả hô hấp cũng không tự chủ được nhẹ đi, chỉ sợ làm ảnh hưởng đến hắn.
Có lẽ thời điểm đời người ốm đau bệnh tật, tinh thần sẽ giống như thân thể suy yếu trở nên mỏng manh dễ vỡ. Cô cảm thấy dường như Đỗ Mộ Ngôn có
chút không giống so với hình ảnh của hắn trước kia trong nhận thức của
cô, hắn hiện giời trông thực yếu ớt, lúc nào cũng sợ cô bỏ đi, hắn đối
với cô ỷ lại, giống như đứa bé bám mẹ vậy thực làm cô dở khóc dở cười.
Cô cảm thấy có lẽ là cô suy nghĩ nhiều rồi, đây chính là Đỗ Mộ Ngôn, cho
dù có thời điểm hắn trở nên ôn nhu, nhưng tận sâu bên trong hắn vẫn luôn là Đỗ tổng mạnh mẽ vang dội. Cảm giác mới vừa rồi, nhất định là do thân thể yếu ớt hiện giờ khiến hắn thay đổi trong giây lát mà thôi......
Đến giữa trưa, Lý Thi đưa cơm tới, mà Tần Tuyên Tuyên vẫn như cũ đút Đỗ Mộ
Ngôn ăn. Còn cơm trưa của cô, Lý Tái cũng thực am hiểu mà chuẩn bị,
hương vị vô cùng ngon, làm cô ngay cả đầu lưỡi đều nuốt cả vào.
Ăn xong, Đỗ Mộ Ngôn lại ngủ, chờ đến khi hắn tỉnh lại, còn chưa kịp nói
câu nào với Tần Tuyên Tuyên, người đến thăm bệnh liên tục kéo đến. Có
nhân viên trong đoàn làm phim, đạo diễn Vệ, giám đốc Minh Khải cùng một
vài vị quản lý, tất cả đều đến tỏ ý quan tâm tới Đỗ Mộ Ngôn.
Nhân viên đoàn làm phim Tần Tuyên Tuyên còn biết một vài người, nhưng người
của Minh Khải một người cô cũng không biết, thời điểm những người đó
tới, cô liền lén lút đi ra ngoài, hơn nữa cô cũng không muốn ở lại trong phòng bệnh đối mặt với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của bọn họ.
Lý