
Tái làm trợ lý, chỉ có thể ở trong phòng bệnh Đỗ Mộ Ngôn cùng hắn tiếp
đón mọi người. Tuy nhiên, hắn có thể rõ ràng cảm giác được tâm tình Đỗ
tổng thực không tốt, hắn đành phải tận lực hết sức biểu đạt tiếp đón ân
cần niềm nở, trong lòng thầm mặc niệm cho đoàn người sớm rời đi. Hắn vô
cùng rõ ràng Đỗ tổng khó khăn lắm mới được cùng Tần tiểu thư có cơ hội ở chung một chỗ, đang vô cùng vui vẻ thì những người này tới, khiến Tần
tiểu thư phải tránh mặt, thử hỏi Đỗ tổng có thể cao hứng được hay không?
Đám người thân là quản lý cấp cao ai không là tinh anh? Tuy rằng nhìn ra
sắc mặt Đỗ Mộ Ngôn không tốt, chỉ đơn giản nghĩ là hắn bị tai nạn bất
ngờ nên không vui, không hề nghĩ đến phương diện khác, thẳng đến khi bị
Lý Tái nháy mắt đến mức rút gân, họ mới biết là mình đoán sai rồi. Tuy
rằng vẫn như cũ không hiểu rõ nguyên nhân Đỗ Mộ Ngôn không vui, nhưng
nếu đã bắt được tín hiệu ám chỉ của trợ lý Lý, bọn họ đương nhiên không
tái phạm thêm lần nữa, đều tạm biệt rời đi.
Thấy sắc mặt Đỗ Mộ Ngôn rốt cuộc cũng tốt lên được một chút, Lý Tái nhẹ
nhàng thở ra, đang định ra ngoài tìm Tần Tuyên Tuyên, chợt nghe thấy Đỗ
Mộ Ngôn nói: '' Trong thời gian tôi nằm viện, đừng để bất kỳ ai đến đây
nữa!''
Lý Tái vội vàng gật đầu, '' Rõ Đỗ tổng, tôi sẽ thông báo xuống dưới.''
Nói xong, hắn nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh, khách khí mời Tần Tuyên
Tuyên quay lại. Thấy Tần Tuyên Tuyên đi vào phòng bệnh, hắn lập tức lui
ra ngoài, đóng cửa phòng, nhìn thấy Đỗ tổng lộ ra nụ cười ấm áp với Tần
Tuyên Tuyên, hắn không nhin được thở dài một tiếng.
Lần sau thời điểm Đỗ tổng tức giận không hài lòng, hắn nhất định phải nghĩ biện pháp đem Tần Tuyên Tuyên tới trước mặt Đỗ tổng!
Trong lúc Đỗ Mộ Ngôn bận tiếp khách, Tần Tuyên Tuyên tranh thủ thời gian đi
thay băng, vết thương trên đùi cô đang dần khép lại, miệng vết thương
bây giờ trông cũng không đáng sợ giống như lúc ban đầu nữa. Thời gian
còn lại của buổi chiều, cô cùng Đỗ Mộ Ngôn, hai người xem TV một lát,
rồi cùng nhau nói chuyện phiếm. Tần Tuyên Tuyên không biết nên cùng Đỗ
Mộ Ngôn nói cái gì, cô biết rất nhiều chủ đề, lại sợ hắn không cảm thấy
hứng thú, nhưng thật ra Đỗ Mộ Ngôn lại là người hiểu ý gợi đề tài trước, hỏi Tần Tuyên Tuyên thời học đại học, mà hắn cũng có lý do làm cô không thể từ chối.
'' Anh học lên trung học thì phải bỏ, không có cơ hội đọc nhiều sách, lúc
đó ngay cả miếng ăn còn khó, sau này tốt hơn thì lo bận chuyện ở Minh
Khải, cũng không còn cơ hội được học đại học nữa.'' Đỗ Mộ Ngôn nhẹ nhàng cười nói.
Tần Tuyên Tuyên nao nao, tuy biết rằng Đỗ Mộ Ngôn từ nhỏ đã bỏ học đi làm
thuê, nhưng khi nghe chính hắn nói trải qua đoạn thời gian kia, lại làm
cho cô không thể không thán phục. Chỉ riêng khí chất hiện giờ của Đỗ Mộ
Ngôn mà nói, không ai lại nhận ra được hắn ngay cả đại học cũng chưa
từng học qua. Không những thế, ngay cả trung học hắn cũng còn chưa học
xong. Nhớ có lần hắn nói cha mẹ hắn không còn nữa, như vậy nghĩa là hắn
vẫn sống nhờ nhà người khác cho đến tận lúc hắn lang thang kiếm sống,
hay là thời điểm cha mẹ hắn qua đời, hắn đã bắt đầu bỏ học?
Tuy rằng với thành tựu hiện giờ của Đỗ Mộ Ngôn mà nói, từ thương hại này
hoàn toàn không nên dùng trên người hắn, nhưng giờ phút này, trong lòng
Tần Tuyên Tuyên cũng không tự chủ được mà dâng lên một chút thương hại
đối với hắn. Cứ coi như là hiện tại hắn tiền đồ rộng mở, trở thành một
người nổi tiếng thành công, cũng trải qua những năm tháng gian nan khó
khăn, hắn hiện giờ có được tất cả, kết quả cũng vì hắn đã cố gắng nhiều
năm như vậy mà có được, từ một học sinh trung học đến một nhân vật nổi
tiếng, có bao nhiêu khó khăn khổ cực trong đó, bao nhiêu người có thể
nghĩ đến? Mọi người chỉ thấy hắn hiện tại có tiền bạc địa vị, hâm mộ hắn ghen tị hắn, nhưng lại không bao giờ nghĩ tới hắn phải trả giá nhiều
như nào mới có được ngày hôm nay.
'' Cuộc sống đại học thú vị hơn trung học rất nhiều.'' Tần Tuyên Tuyên lấy lại bình tĩnh, bắt đầu kể về cuộc sống sinh viên của cô: '' Thời điểm
vừa bước chân vào cánh cổng đại học, chúng tôi đã phải tiến hành kỳ huấn luyện quân sự....''
Nhớ lại cuộc sống thời đại học của mình, vẻ mặt của cô thực sinh động. Cô
giống như được quay lại thời điểm vô lo vô nghĩ đó, mỗi ngày chuyện
phiền lòng nhất chính là chương trình học, xã đoàn....Tuy là quan hệ với bạn bè so với thời tủng học cũng phức tạp không kém, nhưng ít nhiều còn giữ lại được sự ngây thơ thuần túy của sinh viên, không như hiện giờ
công việc cùng tâm tư cô đều quá mệt mỏi.
Đỗ Mộ Ngôn chuyên tâm nghe Tần Tuyên Tuyên kể lại, trước đó hắn chỉ có thể điều tra về cô một cách qua loa, hoàn toàn không như bây giờ chính mồm
cô kể lại vô cùng sinh động. Hắn thích lúc cô cười, hắn cũng tiếc nuối
khoảng thời gian đó hắn không được tham dự. Nhưng từ nay về sau, hắn
muốn ngày nào cũng được ở cùng một chỗ với cô, làm cho mỗi một câu
chuyện trong trí nhớ của cô, đều có hắn.
Thời điểm chạng vạng tối Tần Tuyên Tuyên chuẩn bị về nhà, Đỗ Mộ Ngôn muốn cô ngày mai lại tới thăm hắn, đợi đến lúc cô đồ