
yết định kêu đồng nghiệp quay lại. So với những
lời đồn đãi kia, cùng với Đỗ Mộ Ngôn ở một chỗ càng làm cô không biết
phải xoay sở như thế nào.
Tần Tuyên Tuyên vừa mới mở miệng, chỉ thấy Đỗ Mộ Ngôn ở trước mặt cô ngồi xổm xuống, cầm lấy cổ chân cô.
Cô kinh ngạc, không phải là do đau, động tác của hắn rất nhẹ, không có làm đau cô, cô chỉ là bị hắn dọa.
Rốt cuộc thì tại sao hắn lại xuất hiện ở đây? Hắn bây giờ, rốt cuộc có ý
gì? Rõ ràng lúc trước hắn tỏ ra vô cùng lạnh nhạt với cô.
Đau đớn từ chân truyền đến làm gián đoạn dòng suy nghĩ của cô, cô thấy Đỗ
Mộ Ngôn nhẹ nhàng cởi giầy cùng tất ra, cầm lấy cổ chân cô nhẹ xoay
tròn, có chút đau, nhưng vẫn trong phạm vi có thể thừa nhận được.
Sau đó lại nhẹ tay nhẹ chân đem giầy đi vào cho cô, Đỗ Mộ Ngôn đứng dậy, vẻ mặt bình tĩnh nói: ‘’ Không bị thương tổn đến xương cốt.’’
Một loạt các động tác dịu dàng vừa nãy của Đỗ Mộ Ngôn đã dọa tới Tần Tuyên
Tuyên, giờ phút này bộ dáng của hắn ta lại vô cùng bình tĩnh, làm cho cô phải suy nghĩ.
Nhận ra cô có chút bối rối, Đỗ Mộ Ngôn liền quay lại bộ dáng ôn hòa như
trước, ít nhất cũng cười với cô một cái. Nhưng lý trí lại một lần nữa
trở về, hắn mất bò mới lo làm chuồng tựa như giải thích nói: ‘’ Tôi….mời nhóm bạn làm ăn tới nơi này nghỉ phép, mỗi một lần sẽ lại tới nới này,
buối sáng chúng tôi đến leo núi, không nghĩ tới Tần tiểu thư cũng đến
nơi này ngắm cảnh.’’
Lời nói dối càng nói càng trôi chảy, cuối cùng, Đỗ Mộ Ngôn lại trưng ra bộ
mặt nghiêm túc, như là rất không tình nguyện nhìn thấy bộ dạng này của
cô.
Tần Tuyên Tuyên thấy thế thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra chỉ là trùng hợp…..Tuy
rằng chỉ là trùng hợp, nhưng cô lại cảm thấy có chút khó tin, nhưng nhìn thái độ trước sau như một của Đỗ Mộ Ngôn, hắn cũng không muốn có sự
trùng hợp thế này, có lẽ là ngại ba cô cho nên hắn mới xuống dưới nhìn
cô một chút.
Hai người cứ như vậy vừa nói vừa kéo dài, mọi người trên đỉnh núi đã đi
không thấy bóng dáng, Tần Tuyên Tuyên buồn bực phát hiện, kế tiếp cô chỉ có thể nhờ cậy Đỗ Mộ Ngôn.
‘’Đỗ tiên sinh…..’’ Tần Tuyên Tuyên vừa mới mở miệng, chỉ thấy Đỗ Mộ Ngôn
xoay người ngồi xuống trước mặt cô, tựa như ra lệnh nói: ‘’ Đi lên.’’
Tần Tuyên Tuyên nhìn tấm lưng dày rộng của hắn, có chút do dự không nhúc nhích.
Đỗ Mộ Ngôn có chút mất kiên nhẫn, lại một lần nữa nâng cao âm lượng cúng rắn nói: ‘’ Đi lên!’’
Cô đành phải nằm sấp trên lưng hắn, bởi vì bản thân có chút khẩn trương,
cô không chú ý tới trong thanh âm của Đỗ Mộ Ngôn còn có chút run rẩy.
So với cô, hắn còn lo lắng hơn.
Hắn khom người, lưng cũng cứng ngắc, đến khi thân thể mềm mại của cô nằm
lên, hắn mới nhẹ nhàng thở ra. Hắn sợ cô vẫn còn cảnh giác đối với hắn,
ngay cả gặp hắn cũng không muốn gặp. Giờ cô đồng ý chấp nhận sự giúp đỡ
của hắn, đã nói lên khoảng cách hắn đạt được mục tiêu càng ngày càng
gần…..Thật tốt quá!
Hắn cố gắng làm ra vẻ tự nhiên đưa tay ôm lấy đầu gối cô, khiến cho thân
thể hắn càng dính sát vào cô. Đến cả thở dài thỏa mãn cũng bị hắn liều
chết nuốt trở lại.
Đi được hai bước, phát hiện không sử dụng cả tay chân thì rất khó để trèo lên, Đỗ Mộ Ngôn liền nhân cơ hội nói: ‘’ Ôm cổ tôi.’’
Tần Tuyên Tuyên thoáng do dự, liền một tay nắm chặt vai Đỗ Mộ Ngôn, tay kia vòng qua cổ hắn. Như vậy, cô có thể ổn định thân mình, cũng không đến
nỗi đem Đỗ Mộ Ngôn đè đau.
Buông đầu gối của cô đi được vài bước, phát hiện cô có thể cố định cơ thế, Đỗ Mộ Ngôn thoáng thả lỏng, cõng cô trèo lên trên. Đoạn sườn đồi này không tính là quá dốc, bởi vậy Đỗ Mộ Ngôn cõng cô không quá khó khăn. Năm
phút sau, hai người liền lên đến đỉnh núi, nơi này có bậc thang có thể
đi xuống, Tần Tuyên Tuyên không cần nhờ Đỗ Mộ Ngôn phải cõng nữa, bởi
vậy vừa lên tới đỉnh, cô liền giãy giụa nhảy xuống.
‘’Đỗ tiên sinh, cảm ơn anh, bây giờ tôi tự đi là được rồi.’’ Tần Tuyên Tuyên có chút xấu hổ nói cảm ơn với Đỗ Mộ Ngôn.
Bậc thang cứ cách vài bước bên cạnh lại có một thân cây, Tần Tuyên Tuyên
miễn cưỡng có thể dựa vào cái cây này, chậm rãi từng bước xuống bậc
thang.
‘’Ừm.’’ Đỗ Mộ Ngôn hai tay đặt sau lưng, nắm chặt tay nhẫn nại chịu đựng mới từ trong mũi phát ra một tiếng.
Tần Tuyên Tuyên cho là hắn không còn kiên nhẫn, cũng không dám nói thêm gì
nữa, hai tay vịn vào cây, chân nhảy lò cò xuống. Có đôi khi hai cây
khoảng cách khá xa, cô đành phải nhảy nhanh qua, thực không dễ để đứng
vững.
Đỗ Mộ Ngôn vẫn đứng phía sau cô, cô không quay lại nhìn hắn, lại có thể
cảm giác được áp lực mãnh mẽ của hắn. Cô rất muốn nói với hắn, bảo hắn
xuống núi trước là được, cô có thể từ từ di chuyển xuống dưới, nhưng cô
cảm thấy tâm trạng của hắn có vẻ không tốt, nên không dám mở mồm nói ra
câu này.
Nhìn bộ dáng cô khập khiễng nhảy xuống, tâm hắn cũng nảy lên. Mỗi lần thấy
cô lắc lư đứng không vững, hắn chỉ muốn tiến lên ôm lấy cô, nhưng hắn
biết hắn không thể.
Bóng dáng của cô nhìn qua thực mỏng manh yếu đuối, như là một bông hoa xinh
đẹp cần được yêu thương che chở, hắn rất muốn đem cô để trong lòng bàn
tay, không để cho cô phải chịu gió táp mưa sa, nhưng hiện giờ kh