Teya Salat
Cố Chấp

Cố Chấp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325025

Bình chọn: 8.5.00/10/502 lượt.

tầng thủy tinh cùng khoảng cách xa hơn mười mét, Tả An Lôi bồng

dưng cảm nhận được tầm mắt phẫn nộ của Đỗ Mộ Ngôn, mà chính ánh mắt cô

ta nhìn bóng dáng Tần Tuyên Tuyên cũng tựa như muốn xuyên qua người cô

vậy.

Tần Tuyên Tuyên vừa tiến vào khách sạn, thì có nhân viên phục vụ thấy tình

trạng của cô liền tiến đến hỏi thăm giúp đỡ, mang tới hộp y tế, đối với

vết thương của cô tiến hành cấp cứu xử lý. Cũng may cô bị thương không

quá nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, vài ngày nữa là có thể

bình phục.

Vốn buổi sáng đã quyết định đi thăm quan phong cảnh xung quanh, Tần Tuyên

Tuyên bị thương đành ngoan ngoãn ngồi đợi trong phòng, Phương Phán Phán

thấy cô bị như thế, còn cố ý muốn ở cùng cô, nhưng cô lại uyển chuyển từ chối. Mọi người khó được dịp ra ngoài chơi đùa, tất nhiên phải vui chơi thỏa thích mới được, cô không muốn làm phiền tới Phương Phán Phán.

Ai ngờ mới ngồi đợi ở trong phòng được một lát, Tần Tuyên Tuyên bỗng nhiên nhận được cuộc gọi đến của ba cô, Tần Quốc Đống thế nhưng từ chỗ Đỗ Mộ

Ngôn biết được tin cô bị thương, ông thực lo lắng cho cô, vì vậy đặc

biệt gọi điện thoại đến hỏi thăm.

Tần Tuyên Tuyên chỉ có thể nhiều lần giải thích chính mình không xảy ra

chuyện gì nghiêm trọng, lại bị mẹ cô lải nhải hai câu, thú nhận bản thân mình không cẩn thận, mới tắt máy.

Vừa tắt máy chưa được hai phút, có tiếng gõ cửa vang lên, cô nhảy từng bước ra mở cửa, từ mắt mèo nhìn thấy ngoài cửa dĩ nhiên lại là Đỗ Mộ Ngôn,

không khỏi có chút giật mình, do dự một chút mới mở cửa ra.

Vẻ mặt Đỗ Mộ Ngôn thực lãnh đạm, trên tay cầm theo một cái túi, thản nhiên hỏi: ‘’ Tôi có thể vào trong không?’’

Tần Tuyên Tuyên không biết tại sao Đỗ Mộ Ngôn lại biết được số phòng cô,

cũng không hiểu hắn tới làm gì, nhưng buổi sáng người ta vừa giúp đỡ

mình, cô sao có thể từ chối hắn?

Cô nghiêng người nói: ‘’ Đương….đương nhiên. Mời vào!’’

Đỗ Mộ Ngôn bước vào, đặt chiếc túi cầm trong tay lên mặt bàn TV. Bắt gặp

tầm mắt cô dừng tại cái túi đó, hắn nói: ’’ Đều là đồ ăn vặt mua cho

cô.’’

Tần Tuyên Tuyên hơi bất ngờ, không nghĩ tới Đỗ Mộ Ngôn lại chu đáo như vậy, vẫn nhớ tới chuyện của cô, không phải hắn không có kiên nhẫn gặp cô

sao?

‘’Cám ơn! Bao nhiêu tiền? Tôi trả cho anh.’’ Tần Tuyên Tuyên theo thói quen muốn trả tiền.

Đỗ Mộ Ngôn chỉ nói: ’’ Không cần, là giáo sư Tần nhờ tôi chăm sóc cho cô.’’

Cô lúc này mới nhớ tới, vừa rồi ba cô có nhắc đến hắn báo cho ba cô biết

tin cô bị thương, nhưng mà ba cô như thế nào lại mở mồm nhờ hắn giúp đỡ

chăm sóc cô? Không lẽ dưới tình huống cô không biết, quan hệ của ba cô

cùng Đỗ Mộ Ngôn đã tốt đến mức này sao?

‘’Cám ơn anh, một mình tôi ngồi đợi ở chỗ này cũng không có việc gì.’’ Để bày tỏ việc cô tiếp nhận ý tốt của hắn, Tần Tuyên Tuyên cầm theo gói ăn vặt ngồi xuống giường, đồ ăn vặt cũng thuận tay đặt trên giường.

‘’Tôi đã đồng ý với giáo sư Tần.’’ Đỗ Mộ Ngôn có chút không kiên nhẫn đáp, lập tức nói: ‘’ Chờ tôi một lát.’’

Đỗ Mộ Ngôn vừa đi ra ngoài, Tần Tuyên Tuyên có chút không hiểu, ý hắn là

vẫn sẽ quay lại lần nữa sao? Có điều hắn vừa đi, Tần Tuyên Tuyên thật ra có chút tò mò Lật người lại, cô giật mình phát hiện thế nhưng đây lại

toàn là món cô thích ăn. Này cũng quá khéo đi…..

Thời điểm Đỗ Mộ Ngôn chạy đi mua đồ ăn vặt cô thích, Đỗ Mộ Ngôn đã nhanh

chóng trở về phòng mình, cùng với học sinh tiểu học được đi chơi xuân

giống hệt nhau, trên mặt đều là vẻ hân hoan phấn khởi. Hắn lo lắng cái

chân bị thương của cô, muốn nhìn cô nhưng lại không có cớ, liền gọi điện thoại nói chuyện với ba cô, cũng ‘’thuận miệng’’ nhắc tới chuyện Tần

Tuyên Tuyên bị thương. Được giáo sư Tần ‘’nhờ vả’’, hắn lúc này mới

quang minh chính đại đi mua đồ ăn vặt cô thích.

Đem theo một ít văn kiện cùng bản thảo, Đỗ Mộ Ngôn nhanh chóng quay lại

phòng Tần Tuyên Tuyên, lại đứng trước cửa một lúc đem biểu tình vui

sướng trên mặt thu hồi lại, cố gắng bày ra khuôn mặt lạnh như băng, rồi

mới đẩy cửa đi vào.

Đỗ Mộ Ngôn ngồi ở sô pha bên cửa sổ, đặt mát tính cùng văn kiện lên bàn nhỏ bên cạnh.

Tần Tuyên Tuyên nhìn động tác của hắn, đáy mắt lóe qua tia kinh ngạc: ‘’ Đỗ tiên sinh, anh đây là….’’ Hắn muốn ở lại phòng cô là có ý gì?

Tim Đỗ Mộ Ngôn đập thình thịch, trên mặt lại cực lực làm ra bộ dáng lạnh

nhạt, miệng nói: ’’ Giáo sư Tần muốn tôi chú ý chăm sóc cho cô, tôi làm

việc ở chỗ này, có chuyện gì cứ bảo tôi.’’

Nói xong hắn thu hồi tầm mắt, nhưng ánh mắt lại lướt qua chiếc giường bên

cạnh kia, đôi mắt hắn sâu hơn vài phần, hầu kết lăn lộn một chút. Hắn

nhịn không được nhớ tới buổi tối ngày hôm đó, cô toàn thân trần truồng

nở rộ dưới thân hắn, xinh đẹp như vậy, chọc người đến vậy.

Hắn nắm tay thật, cảm thấy yếu hầu khô khốc, trong cơ thể có cái gì đó đang rục rịch ngóc đầu dậy. Trong phòng chỉ có hắn cùng cô, hắn vô cùng muốn được thưởng thức vẻ đẹp của cô một lần nữa…Nhưng hắn chỉ dám suy nghĩ

trong đầu mà thôi, thậm chí hắn còn không dám có khoảng cách quá thân

cận với cô, hắn sợ mùi hương ngọt ngào của cô làm hắn không khống chế

được, mọi ước muốn sẽ bị hắn phá hủy t