Cố Chấp

Cố Chấp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325093

Bình chọn: 9.5.00/10/509 lượt.

. Nếu không vì ngày hôm sau phải dậy sớm leo núi, thì Phương Phán

Phán đnag chơi vô cùng cao hứng tuyệt đối sẽ không khinh địch liền ngừng cuộc chơi sớm như vậy.

Tắm rửa qua, Tần Tuyên Tuyên lấy điện thoại đặt báo thức lúc 4: 40, rất nhanh cô liền đi vào giấc ngủ.

Một đêm không mộng mị, bởi vì ngủ từ sớm, Tần Tuyên Tuyên thậm chí không

đợi đồng hồ báo thức vang lên đã thức dậy, nhanh chóng rời giường rửa

mặt, sau đó thay một bộ quần áo thể thao cùng giày leo núi. Ra ngoài du

lịch mặc đồ phù hợp cho vận động luôn là thói quen của Tần Tuyên Tuyên,

lần này cũng thật đúng lúc có tác dụng.

Ở đại sảnh khách sạn đợi một lúc, không đến vài phút sau mọi người đều

tập trung đông đủ, rất nhanh đã đến năm giờ, tất cả chuẩn bị xuất phát.

Tần Tuyên Tuyên không thấy Phương Phán Phán cùng cô bạn đồng nghiệp kia

tới, khẳng định là bọn họ đã ngủ quên, cũng không muốn đánh thức bọn họ

dậy.

Hiện tại sắc trời vẫn còn tối, mỗi người trong tay cầm đủ loại di động đi

chiếu sáng. Cũng may đường đi phía sau núi đều có bậc thang, vì vậy đi

lên cũng không tốn sức, cơ bản là cũng không có gì nguy hiểm.

Phương Phán Phán không tới, Tần Tuyên Tuyên cùng một đồng nghiệp khác không

tính là quen thuộc liền dần dần đi ở cuối cùng. Đi được nửa đường, Tần

Tuyên Tuyên đã bị rớt xuống cuối đoàn. Sắc trời vẫn còn mờ tối, không

nhìn thấy ánh mặt trời, tuy rằng phía trước có rất nhiều người, nhưng

trong lòng cô lại cảm thấy có gì đó bất an, thường xuyên quay đầu nhìn

về phía sau, giống như có gì đó đang đi theo cô.

Vài lần quan sát cũng không nhìn thấy cái gì, Tần Tuyên Tuyên tự cười chính mình thần kinh có chút căng thẳng, sau đó cũng không hề quay đầu lại

lần nào nữa. Chỉ chốc lát sau, tất cả mọi người đã lên đến đỉnh núi, đều tự tìm chỗ ngồi chờ thời khắc mặt trời mọc.

Tần Tuyên Tuyên không cách bọn họ quá xa, đứng ở đằng sau giống mọi người, ngẩng đầu nhìn về phía xa.

Bầu trời sáng dần, một vòng mặt trời đỏ hiện ra trước mắt bọn họ, hắt lên khuôn mặt mọi người một màu vàng nhàn nhạt.

Tất cả đều hoan hô.

Tâm tình Tần Tuyên Tuyên cũng bị mọi người cuốn hút, cô không để ý dưới

chân là tảng đá, thân mình cô nghiêng về phía sau, hét lên một tiếng

liền ngã xuống phía dưới. Tiếng hét của cô bị tiếng hoan hô của mọi

người che lấp, không ai phát hiện cô lăn xuống từ đỉnh núi dọc theo

xuống sườn dốc, bất ngờ đâm vào một gốc cây ở chính giữa, ngăn cản cho

cô không bị lăn xuống dưới.

Ngoại trừ Đỗ Mộ Ngôn vẫn luôn lặng lẽ đi theo sau Tần Tuyên Tuyên.

Thời khắc nhìn thấy cô bị ngã xuống, Đỗ Mộ Ngôn trợn to hai mắt, mạnh mẽ

xông đến, thấy cô được cái cây chặn lại, tới khi cô vịn vào cây chậm rãi ngồi dậy, thân hình hắn đột nhiên dừng lại.

Bởi vì hắn muốn thời khắc nào cũng được nhìn thấy cô, nên mới đi theo cô

lên núi, hắn cần phải nhớ rõ vẻ ngụy trang cùng sách lược của mình, phải đối với cô lãnh đạm, phải làm như không hề thích cô, chờ cô bỏ xuống

cảnh giác, hắn sẽ lại hành động…..Hắn phải khắc chế, không thể bỏ dở

giữa chừng.

Lúc này, Tần Tuyên Tuyên đã dựa vào cây đứng lên, ai ngờ vừa mới đi vài

bước, mắt cá chân bị một trận đau đớn đánh đến, cô bỗng nhiên lắc lư,

suýt nữa ngã sấp xuống.

Sắc mặt Đổ Mộ Ngôn đại biến, sải bước hướng về phía cô.

Không còn vẻ lãnh đạm cùng dè chừng nữa.

Tần Tuyên Tuyên ngẩng đầu nhìn xung quanh, chỗ cô đứng lúc trước cùng với

nơi cô lăn xuống cách nhau tầm mười mét, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng

reo hò đã dừng lại, thanh âm mọi người kêu gọi chuẩn bị trở về. Chỗ cô

đứng ở giữa sườn núi, may nhờ có thân cây chống đỡ mới không tiếp tục

lăn xuống, nếu bọn họ đi trước, cô lại lắc lắc chân, muốn xuống núi nói

dễ hơn làm.

Ngay tại lúc Tần Tuyên Tuyên chuẩn bị kêu cứu, khóe mắt liếc thấy một thân

ảnh nhanh chóng tới gần,cô nhất thời ngậm mồm, nhìn xem người đến là ai.

Thời điểm thấy rõ đó là ai, Tần Tuyên Tuyên cả người đều ngây dại.

Đỗ Mộ Ngôn? Tại sao anh ta lại ở đây?

Đỗ Mộ Ngôn từ mép sườn bên kia đi xuống, rất nhanh đã tới bên cạnh Tần

Tuyên Tuyên, đưa tay nắm lấy cành cây, sốt ruột dừng lại. Tần Tuyên

Tuyên chính là nhờ dựa hoàn toàn cái cây này mới có thể đứng vững, giờ

phút này Đỗ Mộ Ngôn cũng nắm được cái cây này, làm cho khoảng cách của

hai người rất gần nhau.

Lùi xuống có thể bị trượt, cô chỉ có thể ngửa nửa người ra sau, tạo ra một ít khoảng cách cùng Đỗ Mộ Ngôn.

Đồng nghiệp công ty phía trên đang lần lượt đi xuống, không có ai chú ý tới

cô bị mất tích, nghe thấy thanh âm những người đó dần dần đi xa, nhìn

lại Đỗ Mộ Ngôn, theo bản năng nhỏ giọng hỏi thăm: ‘’ Đỗ tiên sinh, sao

ngài…..lại ở đây?’’

Tuy rằng hiện tại cô hẳn là nên gọi nhóm đồng nghiệp quay lại, nhưng cô

cũng không muốn bọn họ nhìn thấy bộ dáng cô cùng Đỗ Mộ Ngôn ở cùng một

chỗ. Mạc tổng bên kia hiểu lầm vẫn chưa làm sáng tỏ, cô không muốn những lời đồn đại càng ngày càng lớn.

Thử cử động chân, cô chỉ cảm thấy một trận đau đớn, nghĩ đến chuyện phải tự mình xuống núi, gần như là không có khả năng.

Tần Tuyên Tuyên nhìn về phía đỉnh núi mơ hồ chỉ thấy lác đác vài người, suy nghĩ một hồi vẫn là qu


Old school Easter eggs.