
ắt, dường như cũng có thể thấy được đầu lưỡi của hắn đang dạo chơi trên người cô. Hình ảnh thật dâm mĩ, chờ hắn liếm sạch sẽ giọt sữa cuối cùng , Tần Tuyên Tuyên xấu hổ phát hiện, bản thân mình cũng có phản ứng.
Chờ hai người chỉnh trang lại xong, nhà ăn được dọn dẹp quét tước một lần,
đã gần đến giữa trưa, Tần Tuyên Tuyên cầm túi sách của mình, thở phì phì đi ở phía trước, mãi đến khi tới nhà xe, cô ngồi ghế bên cạnh tài xế,
dùng sức đóng sầm cửa xe.
Đỗ Mộ Ngôn cảm thấy mỹ mãn ngồi vào vị trí lái, nhưng không lập tức khởi
động xe, hơi nghiêng lại gần cô, cố ý nhíu mày nói: “Tuyên Tuyên, chẳng
lẽ vừa rồi anh chưa làm em thoả mãn, v ì thế mà em tức giận ?”
Tần Tuyên Tuyên vốn nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, nghe vậy phút
chốc quay đầu, tức giận nói: “Anh thật không biết xấu hổ!”
Đỗ Mộ Ngôn nở nụ cười,“Cảm ơn bà xã khích lệ.” Dừng một chút, nụ cười của
hắn càng mập mờ,“Bà xã xin yên tâm, lần sau nhất định anh sẽ càng cố
gắng.”
“Anh!” Tần Tuyên Tuyên trừng mắt Đỗ Mộ Ngôn, cô thật sự khâm phục sự vô liêm sỉ của hắn.
Đỗ Mộ Ngôn ha ha cười thắt dây an toàn thay cô, nhích lên phía trước hôn
nhẹ cô, sau đó ổn định chỗ ngồi, thắt dây an toàn nhân tiện nói: “Thật
ngọt.”
“Mau lái xe !” Tần Tuyên Tuyên thúc giục nói. Nếu còn dừng, cũng không biết
hắn còn có thể nói những lời mà cô cảm thấy thẹn như thế nào nữa.
Hôm nay thời tiết tốt, người tới vườn bách thảo cũng không ít, hiển nhiên
không thiếu mấy đứa nhóc đang chào bán hoa cho các cặp tình nhân. Tần
Tuyên Tuyên và Đỗ Mộ Ngôn nắm tay nhau thong thả dọc theo đường đi
xi-măng, gió mát đưa tới mùi hoa nhàn nhạt, màu xanh biếc tràn ngập tầm
nhìn làm cho người ta cảm thấy thải mái. Đỗ Mộ Ngôn thường thường cúi
đầu nói bên tai Tần Tuyên Tuyên hai ba câu tâm tình, càng khiên cho mặt
cô thêm phần sắc xuân, nhưng so với xuân này. Vẻ mặt càng tươi đẹp vài
phần.
“Anh ơi, bạn gái anh xinh đẹp thế kia,hãy mua bông hoa tặng cô ấy đi.” Nhìn
qua như là học sinh trung học, sau lưng cô gái còn đeo ba lô, ngọt ngào
cười nói.
Đỗ Mộ Ngôn nhìn Tần Tuyên Tuyên liếc mắt một cái, vẻ mặt nghiêm túc,“Cô ấy không phải bạn gái tôi.”
Cô nhóc giật mình chớp mắt một cái,hơi lúng túng.
Tần Tuyên Tuyên kéo kéo Đỗ Mộ Ngôn, trừng hắn liếc mắt một cái, trách hắn trêu chọc cô nhóc.
Đỗ Mộ Ngôn cười cười, thân mật nắm cả bả vai Tần Tuyên Tuyên, nói: “Cô ấy là vợ tôi.”
Cô gái ngẩn người, lập tức cười nói: “Anh à, vợ anh và anh thật sự là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi, mua một đóa xinh đẹp tặng cô ấy đi!”
“Bao nhiêu?”
“Mười tệ.” Cô gái đưa qua một đóa.
“Tôi nói toàn bộ.”
Cô gái sửng sốt, rất nhanh trên mặt liền hiện lên mừng như điên, vội hỏi: “ Ở đây tổng cộng là ba mươi ba bông, tính cho anh ba trăm tệ!”
Đỗ Mộ Ngôn lấy từ bóp da đưa cho cô gái bốn tờ, cô gái lại là ngẩn ra, lập tức bỏ túi sách trên lưng, tìm nửa ngày lấy ra mấy giấy gói bắt mắt, bó bó cột cột, sau đó đem ba m ươi đoá hoa này bó thành một bó, đưa cho Đỗ Mộ Ngôn.
Chờ cô gái nhận tiền xong rồi quay đi, Tần Tuyên Tuyên mới bất mãn nói: “Mua nhiều hoa như vậy làm gì?”
“Em không thích à?” Đỗ Mộ Ngôn đem hoa đưa tới trước mắt Tần Tuyên Tuyên.
Không có cô gái không thích đ ư ợc tặng hoa, hơn nữa này hoa vẫn tươi,nhìn
qua cũng được, mỗi một bông đều rất đẹp. Tần Tuyên Tuyên đưa tay nhận
lấy hoa, cuối cùng còn không quên bổ sung một câu,“Về sau đừng lãng phí
tiền nữa.”
“Được, bà xã đại nhân.” Đỗ Mộ Ngôn trong miệng lĩnh chỉ, dừng một chút lại nói,“Có thưởng không?”
Tần Tuyên Tuyên mặt đỏ hồng lên, nhìn nhìn xung quanh, kiễng mũi chân dùng sức hôn thật mạnh lên mặt Đỗ Mộ Ngôn.
Đúng lúc này, cách đó không xa thanh âm một cô gái truyền tới.
“Mẹ con nói cho mẹ nghe,hoa của con bán hết rồi!...... Dạ, mẹ, mẹ cứ yên
tâm, ở đây đông người như thế,sao mà có chuyện gì được, con cũng lớn rồi mà. Con nói cho mẹ nghe, có một chú rất đẹp trai mua hết toàn bộ số hoa của con, chú ấy đúng là người tốt! Vợ chú ấy là một chị rất xinh đó”.
Đỗ Mộ Ngôn và Tần Tuyên Tuyên hai người cùng nhìn về phía phát ra thanh
âm, thấy người đang nói chuyện đúng là cô gái vừa bán hoa cho họ.
Tần Tuyên Tuyên không tự chủ được nhìn Đỗ Mộ Ngôn liếc mắt một cái, phát hiện sắc mặt hắn có chút khó coi.
Cô bỗng dưng nở nụ cười.
“Con nhóc đó gọi anh là chú, gọi em là chị, em thích lắm?” Đỗ Mộ Ngôn quay đầu thản nhiên nhìn Tần Tuyên Tuyên.
“Không có. ” Tần Tuyên Tuyên nín cười cười xoay qua nói.
Chẳng qua Đỗ Mộ Ngôn ôm sát Tần Tuyên Tuyên, không nói thêm cái gì. Tần Tuyên Tuyên cũng chỉ cười qua, không để tâm lắm, thời gian còn thoải mái lại
hưởng thụ ánh nắng mặt trời ấm áp, chạng vạng lại ở bên ngoài ăn qua cơm mới về nhà.
Đợi đến buổi tối, Tần Tuyên Tuyên mới biết Đỗ Mộ Ngôn có bao nhiêu oán giận phải trả.
Khi hắn đem Tần Tuyên Tuyên khiêu khích. Chọc cho ham muốn trống rỗng khó
nhịn. Cả người gấp gáp khó chịu, hắn lại cố tình không chịu thỏa mãn cô, ngược lại tà ác ở cô bên tai nói nhỏ,“Tuyên Tuyên ngoan, gọi anh một
tiếng chú, anh sẽ cho em.”
Tần Tuyên Tuyên bị nhu cầu lấp đầy khoảng trống đến ý chí mơ hồ, chỉ còn