
, đừng tưởng ai cũng giống mày, chỉ biết dùng tiền để mua lòng người.”
Tạ Hiểu Vũ lại nhìn về phía Tần Tuyên Tuyên, vẻ mặt thành khẩn nói: “Tần
tiểu thư, lúc trước anh Thành Húc… à thật xin lỗi, tôi quên, anh ấy bây
giờ tên Đỗ Mộ Ngôn. Khi đó ba mẹ anh ấy đều qua đời, anh ấy không còn
người thân nào khác, ba mẹ tôi nhận nuôi anh ấy. Mấy năm đầu thì chúng
tôi thật sự sống với nhau rất vui vẻ. Nhưng sau đó ánh mắt anh ta nhìn
tôi càng lúc càng kỳ quái…”
Những sự kiện liên tiếp xảy ra đã khiến đầu óc Tần Tuyên Tuyên loạn như ma,
cô kinh ngạc nghĩ, 17 tuổi đúng là cái tuổi máu huyết mạnh nhất, vô cùng tò mò về giới tính, khi đó Đỗ Mộ Ngôn làm gì đó với Tạ Hiểu Vũ cũng
không có gì lạ.
Đỗ Mộ Ngôn như thể không nghe thấy lời Tạ Hiểu Vũ, chỉ nhìn Tần Tuyên
Tuyên, trên mặt đã không rõ là biểu hiện điều gì, chỉ là ánh mắt hắn sâu hút đến dọa người.
Tạ Hiểu Vũ liếc mắt nhìn Đỗ Mộ Ngôn một cái, thấy hắn không có phản ứng
gì, không hiểu sao lại nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn tiếp tục nói với Tần
Tuyên Tuyên: “Tần tiểu thư, sau khi anh Thành Húc chạy trốn, chúng tôi
cũng đã đi tìm, chúng tôi đều cảm thấy lúc đó anh ấy chỉ là nhất thời
xúc động mà thôi, sau khi giải thích hiểu lầm sẽ không sao, không ngờ
đều không tìm thấy anh ấy. Không ngờ anh ấy lại là ông chủ của Minh
Khải. Tần tiểu thư, cô nhất định không biết đúng không? Minh Khải là tên của ba anh Thành Húc, lúc trước chúng tôi nghe tên Minh Khải thì đều
nghĩ chỉ là trùng hợp, mãi gần đây mới biết ông chủ Minh Khải - Đỗ Mộ
Ngôn là anh Thành Húc chúng tôi tìm đã lâu.”
Tạ Hiểu Vũ vừa nói vừa chú ý phản ứng Đỗ Mộ Ngôn, thấy hắn không rên một tiếng thì gan càng lớn, nhanh chóng thuận lợi nói hết.
“Đúng vậy Thành Húc. Cháu cũng không biết cháu đột nhiên bỏ đi, chúng tôi đã
sốt ruột thế nào đâu.” Vương Tú Mai cũng mở miệng bổ sung thêm.
Tần Tuyên Tuyên yên lặng không nói. Cô không biết mình còn có thể nói gì
nữa, như Tạ Hiểu Vũ nói vậy, cô hiểu biết về Đỗ Mộ Ngôn quá ít. Lúc
trước, cuối cùng sao cô lại đồng ý đính hôn với hắn chứ? Quả nhiên, cô
vẫn bị tiền của hắn, thân phận địa vị của hắn mê hoặc phải không?
Tần Tuyên Tuyên lộ ra nụ cười tự giễu, không bao giờ nhìn bất cứ kẻ nào nữa, hướng ra ngoài khách sạn mà đi.
“Tuyên Tuyên!” Tống Kỳ gọi Tần Tuyên Tuyên một tiếng, muốn đuổi theo cô, nhưng lại động đến chỗ đau, rên lên một tiếng, Tạ Hiểu Vũ thấy thế thì đỡ lấy hắn, nhìn hắn đầy thân thiết.
Tần Tuyên Tuyên lại như không nghe thấy, cúi đầu bước nhanh ra ngoài.
Khi cô đi qua người, Đỗ Mộ Ngôn bỗng dưng bắt được cánh tay cô.
Tần Tuyên Tuyên không ngẩng đầu nói gì, chỉ từ chối một chút, biểu đạt mình không muốn nói gì với Đỗ Mộ Ngôn nữa.
Tay Đỗ Mộ Ngôn hơi run run, nhưng hắn không buông cô ra, cũng khống chế sức mạnh để không làm tổn thương đến cô.
“Tuyên Tuyên, em đừng tin lời họ nói.” Hắn nói nhẹ, “Anh yêu em, Tuyên Tuyên… anh chỉ yêu em.”
Tần Tuyên Tuyên ngẩn người đứng đó một lúc lâu, rất lâu sau mới ngẩng đầu
nhìn về Đỗ Mộ Ngôn, nhẹ nhàng phun ra hai chữ, “Thế ư?”
Đỗ Mộ Ngôn chỉ cảm thấy đầu óc như bị người ta hung hăng đập vào, không tự giác buông lỏng cô ra. Hắn nhìn cô rời đi không quay đầu lại lần nào,
há mồm muồn giữ cô lại, nhưng đôi môi lại run rẩy không thể kiềm chế
được.
Trong đầu hắn đột nhiên hiện lên hình ảnh cô nằm trong vũng máu, trong mắt hắn là một mảnh tuyệt vọng đau đớn.
Ít nhất đời này cô còn sống.
“Tuyên Tuyên!”
Tống Kỳ đuổi theo Tần Tuyên Tuyên ra ngoài, nhưng cô không đợi hắn, trực tiếp đón xe Taxi rời đi.
Nhìn Tần Tuyên Tuyên một thân lễ phục hoa lệ nhưng đôi mắt lại đỏ ửng, mặt
lái xe Taxi lộ vẻ kinh dị, nhưng không nói gì, đạp chân ga cho xe chạy,
nhưng thường nhìn Tần Tuyên Tuyên ở ghế sau qua kính chiếu hậu.
“Tiểu thư, cô muốn đi đâu?” Đi hơn 3 phút vẫn không thấy Tần Tuyên Tuyên nói chuyện, cuối cùng lái xe không nhịn được hỏi.
Tần Tuyên Tuyên không muốn về nhà, liền mở miệng nói: “Công viên Ngọc Sơn.”
Hôm nay là cuối tuần, trong công viên rất nhiều người, Tần Tuyên Tuyên mặc
lễ phục trên người, vừa xuất hiện liền hấp dẫn không ít ánh mắt, nhưng
cô cũng không ý đến, nhanh chóng chạy qua những nơi nhiều người, hướng
đến một nơi hẻo lánh.
Rất nhanh, cô đi đến mặt cỏ ngày đó Đỗ Mộ Ngôn đã thả đom đóm, ngồi xuống tựa vào thân cây.
Nơi này hầu như không có người, Tần Tuyên Tuyên có thể im lặng không bị
người khác quấy rầy. Cô nhìn bần trời trong vắt như mới được tẩy rửa,
mặt một mảnh đờ đẫn.
Giờ khắc này, cô không muốn nghĩ gì nữa, hai mắt nhìn chân trời xa xa như
mất đi tiêu cự. Di động liên tục vang lên nhưng cô như không hề nghe
thấy, vẫn không hề nhúc nhích.
Không biết qua bao lâu, ở nơi gần đó bỗng xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.
Là Đỗ Mộ Ngôn.
Tần Tuyên Tuyên đang suy nghĩ đến dại ra đột nhiên tỉnh táo lại, ngay lập tức đứng lên, xoay người chạy ra xa.
Nhưng Đỗ Mộ Ngôn làm sao có thể để cô rời đi như vậy? Tâm lý chênh lệch cực
lớn khi thất bại chỉ trong gang tấc khiên lòng hắn hoàn toàn hỗn loạn,
hắn chỉ biết nếu hắn không làm gì thì hắn vĩnh viễn mất đi Tần Tuyên
Tuyên.