
sao nhất định không chịu cho anh một cơ hội?” Hơi thở Đỗ Mộ Ngôn dồn dập, đáy mắt ẩn hiện sự tuyệt vọng và
điên cuồng, “Tuyên Tuyên, không có em, cuộc đời anh còn ý nghĩa gì chứ?”
Giây phút này, Đỗ Mộ Ngôn cũng không che dấu bản tính thật của mình nữa. Vừa nghĩ đến Tuyên Tuyên có thể rời khỏi cuộc đời hắn, thì hắn không thể
giữ được sự bình tĩnh thong dong như trước nữa. Có cách nào, có cách nào có thể giữ được cô không?
Có lẽ Tống Kỳ mang đến chứng cứ chính xác làm Tần Tuyên Tuyên đang mê muội trong tình yêu của Đỗ Mộ Ngôn trở nên lý trí hơn, giờ phút này nhìn
biểu hiện của Đỗ Mộ Ngôn, cô mơ hồ cảm thấy kinh hãi. Sao từ trước đến
giờ cô không nhận ra rằng Đỗ Mộ Ngôn hình như vô cùng cố chấp? Sự liều
lĩnh điên cuồng của hắn không khỏi làm cô thấy lạnh cả người.
Cô bỗng dưng buông Đỗ Mộ Ngôn, lùi lại từng bước về phía sau.
Đỗ Mộ Ngôn lại đuổi theo từng bước, nhìn cô chằm chằm nói: “Tuyên Tuyên,
em cho anh biết, cuối cùng thì phải làm sao em mới đồng ý tha thứ cho
anh?”
Tần Tuyên Tuyên lại lùi về phía sau mấy bước, không trả lời hắn, yên lặng đã nói rõ thái độ của cô.
Ánh mắt thâm thúy của Đỗ Mộ Ngôn dừng trên người Tần Tuyên Tuyên, đáy mắt
có sự cầu xin, điên cuồng và cả sự sợ hãi. Hắn bổng nhiên hướng về một
bên, kéo Tống Kỳ bị hắn đánh cho đầy đầu mồ hôi lạnh, dùng giọng điệu
dọa người nói: “Đánh tao.”
Vừa rồi lúc đánh Tống Kỳ, Đỗ Mộ Ngôn căn bản không hề nhẹ tay, loại đau đớn kịch liệt này gần như làm Tống Kỳ nói không ra lời, hắn ta nhìn chằm
chằm Đỗ Mộ Ngôn đầy kỳ quái, không biết cuối cùng thì Đỗ Mộ Ngôn muốn
làm gì.
Giọng Đỗ Mộ Ngôn cao hơn vài phần, “Tao bảo mày đánh tao!”
Tống Kỳ đau đến ngay cả ngón tay cũng không nâng nổi chứ đừng nói là đánh
người, hắn nhìn Đỗ Mộ Ngôn như nhìn một thằng điên, dùng sức giãy khỏi
tay Đỗ Mộ Ngôn, ngồi xổm xuống.
“Đỗ Mộ Ngôn, cuối cùng thì anh muốn làm cái gì hả?” Tần Tuyên Tuyên sợ Đỗ
Mộ Ngôn lại làm tổn thương Tống Kỳ, ngẩn ngơ đi qua đỡ lấy Tống Kỳ,
trừng mắt nhìn Đỗ Mộ Ngôn nói.
Đỗ Mộ Ngôn khẽ nói: “Tuyên Tuyên, anh nợ Tống Kỳ, anh trả cho hắn… nếu hắn đánh anh chưa thỏa, anh không ngại cho hắn dùng dao đâm.”
Hắn dừng lại, khóe miệng cong lên hơi chứa sự lạnh lùng,”Chỉ cần hắn đừng
cướp em khỏi anh, hắn muốn làm gì anh cũng được, đều không sao hết…”
Chỉ cần có thể giữ Tần Tuyên Tuyên lại, hắn nguyện ý trả giá tất cả, Tuyên
Tuyên à, Tuyên Tuyên của anh, nếu em rời khỏi anh, anh không biết anh sẽ biến thành dạng gì nữa.
“Anh là kẻ điên.” Tống Kỳ kinh hoàng nhìn Đỗ Mộ Ngôn, lẩm bẩm nói.
Tần Tuyên Tuyên không nghe đến lời Tống Kỳ nói, cô chỉ yên lặng nhìn Đỗ Mộ Ngôn, ánh mắt không ngừng lóe lên.
Nhìn người trong lòng khổ sở, cô cũng thấy rất đau lòng. Cô thậm chí còn cảm thấy, cô còn khó chịu hơn cả Đỗ Mộ Ngôn. Vì người tạo nên tất cả những
chuyện này là cô, cô chính là đầu sỏ gây nên tất cả. Vì cô, Đỗ Mộ Ngôn
mới bất chấp thủ đoạn; vì cô, Tống Kỳ bị liên lụy, chịu tổn thương thật
lớn.
Cho nên, chỉ cần cô rời khỏi họ là tốt rồi đúng không? Nếu không có cô, bọn họ đều sẽ không bị tổn thương nữa.
Đến tận lúc này Tần Tuyên Tuyên mới phát hiện, tình cảm có thể ảnh hưởng
đến lý trí con người tới cỡ nào. Cô vốn nên vì nhân phẩm Đỗ Mộ Ngôn mà
phỉ nhổ, oán hận hắn, nhưng cô phát hiện bây giờ mình chỉ muốn tránh xa
tất cả, thậm chí không muốn sự tồn tại của mình làm tổn thương đến hắn.
Nhưng cô cũng hiểu, sự rời đi của cô, nhất định sẽ làm đau hắn. Nhưng
thời gian có thể chữa trị mọi vết thương, không phải sao? Tương lai hắn
sẽ yêu cô gái khác, hoàn toàn quên đi cô gái không biết tốt xấu như cô.
“Đỗ Mộ Ngôn, tôi không xứng với tình yêu của anh, anh sẽ tìm được người phụ nữ tốt thuộc về mình.” Tần Tuyên Tuyên cúi đầu nói xong liền cúi người
giúp đỡ Tống Kỳ đi ra ngoài.
“Không cần biết là quá khứ hay tương lai, đời này người anh yêu duy nhất, chỉ có em!” Đỗ Mộ Ngôn nói, “Tuyên Tuyên, chỉ có em!”
Tần Tuyên Tuyên dừng bước. Sự đau khổ cầu xin của hắn khiên cô cảm thấy như mình mang tội ác tày trời. Nhưng cô phải làm thế nào đây? Sau khi Đỗ Mộ Ngôn đã làm những chuyện này, nếu cô còn cùng hắn vui vẻ một chỗ, thì
sao có thể không khiến Tống Kỳ thất vọng? Tống Kỳ cô đã từng thích đến
vậy.
Tần Tuyên Tuyên bỗng nhiên phát hiện, cô đã nhớ không nổi lúc trước mình
thích Tống Kỳ bao nhiêu. Đỗ Mộ Ngôn dùng một loại tư thế cực kỳ mạnh mẽ
lau sạch tình cảm của cô, chỉ cần cô nhắm mắt lại thì điều cô nhớ đến
đều là sự dịu dàng chăm sóc của Đỗ Mộ Ngôn dành cho cô, lại nhớ không
nổi nửa điểm ngọt ngào với Tống Kỳ lúc trước.
Người nắm tay cô đi dưới bầu trời mùa hạ đầy sao là ai? Mang cô đi ăn ở nhà
hàng Tây Âu và tặng cô bó hoa hồng thật lớn là ai? Đem đến cho cô ánh
sáng đom đóm xinh đẹp là ai?
Trong thời gian ngắn ngủi, Đỗ Mộ Ngôn mạnh mẽ trở thành một bộ phận sinh mệnh của cô, làm cô khó quên lại nhung nhớ.
Nhưng vào lúc này, ở cửa khách sạn bỗng nhiên xuất hiện ba người. Một người
đàn ông hai người phụ nữ, dựa theo tuổi bề ngoài mà đoán thì đây là một
đôi cha mẹ dẫn theo con gái, mà cô gái kia tuổi cũng không nhỏ, áng
chừng tr