Old school Swatch Watches
Cố Chấp

Cố Chấp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324345

Bình chọn: 8.5.00/10/434 lượt.

khăn nên dùng xe làm đơn vị, một hướng dẫn viên dẫn

dắt một xe đến địa điểm du lịch khác nhau.

Trên đường vui chơi, Đỗ Mộ Ngôn đã chứng tỏ thế nào là người đàn ông tốt

hoàn mỹ, chăm sóc ba người nhà Tần Tuyên Tuyên cực tốt, có thể xưng là

tay sai cực tốt đi theo ba người. Có giáo sư lặng lẽ nói với Tần Quốc

Đống rằng ông đã tìm được con rể tốt. Tần Quốc Đống cười hơ hớ, lòng

hưởng thụ không thôi.

Hướng dẫn Vương mang theo người trên xe số một đi khắp nơi, liên tục giới

thiệu, đến cạnh một ngôi chùa thì cho mọi người nửa giờ hoạt động tự do.

Tần Quốc Đống và Đường Vi cho hai người trẻ thời gian riêng nên hai ông bà

cùng hướng đến một tháp cao gần đó mà đi. Có người lớn, Đỗ Mộ Ngôn vẫn

không dám làm ra động tác thân mật gì với Tần Tuyên Tuyên, nhưng thấy

hai người rời đi, hắn lập tức nắm lấy tay cô, kéo cô lên phía trước.

“Chúng ta đi đâu?” Tần Tuyên Tuyên vượt qua hắn hỏi.

Ánh mắt Đỗ Mộ Ngôn chìm vào chùa miếu trước mặt, cười nói: “Anh nghe nói bồ tát chùa này linh lắm, chúng ta đến cúng bái một chút.”

“Hả?” Tần Tuyên Tuyên ngẩn ngơ, bị Đỗ Mộ Ngôn kéo thẳng về phía trước, đợi

đến lúc hắn mua được ba nắm hương từ tay tiểu hòa thượng mới phản ứng

lại được.

Lúc trước cô đã từng nói muốn đến chùa thắp hương, nhưng đó chỉ là nói mà

thôi, cô là một người theo thuyết vô thần, sao có thể tin chuyện thắp

hương bái phật để thay đổi vận mệnh chứ? Nhưng dù sao Đỗ Mộ Ngôn cũng là người làm ăn, cô nghe nói thương nhân làm ăn rất tin vào mấy cái thần

phật phong thủy, hắn như thế cũng có thể hiểu được…

Tần Tuyên Tuyên không có tín ngưỡng, nhưng cô tôn trọng những người có tín

ngưỡng, dù sao thì chỉ cần không đến mức cuồng tín, đừng hại người hại

mình là được. Thế nên cô không nói gì, im lặng nhìn Đỗ Mộ Ngôn châm

hương, vô cùng thành kính lên hương.

Sự rối rắm trong lòng Đỗ Mộ Ngôn là điều mà Tần Tuyên Tuyên vạn lần không

nghĩ ra được. Hắn vốn cũng không tin quỷ thần, cho đến giờ hắn luôn cảm

thấy mọi thứ hắn có đều là do hắn phấn đấu mới có, không có quan hệ gì

với quỷ thần cả. Nhưng sau khi trọng sinh, tuy không quá tin nhưng trong lòng đã có lòng biết ơn. Hắn không biết là sức mạnh nào đã cho hắn một

cơ hội nữa, hắn chỉ hy vọng có thể nắm bắt thật tốt cơ hội này thôi.

Hắn khẩn cầu, xin đừng để bất cứ chuyện gì, bất cứ kẻ nào cản trở hắn, hắn

khẩn cầu hắn và Tuyên Tuyên có thể vĩnh viễn hạnh phúc như vậy, vì điều

đó hắn nguyện ý trả giá tất cả.

Lên hương xong, Đỗ Mộ Ngôn lại dắt tay Tần Tuyên Tuyên mang theo cô rời khỏi chùa.

Tần Tuyên Tuyên nhỏ giọng hỏi: “Anh mới cầu nguyện gì vậy?

Đỗ Mộ Ngôn nắm chặt tay cô, mỉm cười, “Anh hỏi bồ tát khi nào thì em mới chịu đồng ý lời cầu hôn của anh.”

Gương mặt Tần Tuyên Tuyên đỏ ửng, “Loại chuyện đó hỏi bồ tát thì có ích gì chứ?”

“Anh có thể hỏi em không?” Đỗ Mộ Ngôn nghiêng đầu dịu dàng chờ mong nhìn cô.

“Bây giờ không thể.” Tần Tuyên Tuyên lắc đầu.

“Khi nào thì có thể?” Đỗ Mộ Ngôn hỏi tiếp.

Tần Tuyên Tuyên nghĩ hắn đúng là cố chấp, dừng một chút nói: “Một ngày nào

đó trong tương lai.” Sau đó không đợi hắn hỏi tiếp, cô bỗng nhiên đưa

tay chỉ về nơi không xa, “Em muốn ăn thịt dê nướng.”

Đỗ Mộ Ngôn đè nén lo lắng trong lòng, trên mặt mang theo nụ cười, “Được, ở chỗ này chờ anh, đừng đi đâu nhé.”

“Em biết, em cũng không phải trẻ con.” Tần Tuyên Tuyên bất mãn đẩy hắn một cái.

Đỗ Mộ Ngôn mỉm cười, đi về hướng bán thịt dê nướng, lúc này đông người, bóng dáng hắn rất nhanh bị lẫn vào đám người.

Tần Tuyên Tuyên nhẹ nhàng thở ra, vừa chờ Đỗ Mộ Ngôn vừa lấy điện thoại ra

nghịch, bên cạnh đột nhiên có thêm một người. Cô kinh ngạc ngẩng đầu,

tầm mắt nhìn rõ người trước mặt là ai thì đột nhiên cứng đờ.

Người đến vẫn có dáng vẻ đẹp trai như trong quá khứ nhưng nụ cười tươi rói

trên mặt đã không còn mà có thêm vài phần bình tĩnh nghiêm túc sau khi

trải qua sóng gió.

“Tuyên Tuyên, đã lâu không gặp.” Tống Kỳ lộ ra chút tươi cười, “Không ngờ có thể gặp em ở đây.”

“Tống Kỳ?” Tần Tuyên Tuyên không ngờ có thể gặp Tống Kỳ ở chỗ này, lộ ra vẻ

mặt đầy giật mình, theo bản năng nhìn về hướng Đỗ Mộ Ngôn đi qua.

Bóng dáng Đỗ Mộ Ngôn vẫn bị đám đông che chuất nhưng Tần Tuyên Tuyên đột

nhiên thấy lo lắng, nếu Đỗ Mộ Ngôn thấy cô đứng cùng Tống Kỳ thì có thể

tức giận hay không?

“Đi theo anh!” Tống Kỳ chú ý đến ánh mắt Tần Tuyên Tuyên, mím môi, mạnh mẽ kéo tay cô trốn sau một bức tường vây.

“Anh làm gì thế!”

Tần Tuyên Tuyên phản ứng lại, khẽ tránh né. Tống Kỳ cũng đã buông cô ra, chặn trước mặt không cho cô rời đi.

“Tuyên Tuyên, anh chỉ là… muốn nói với em mấy câu.” Tống Kỳ cúi đầu nói, ánh mắt tối tăm.

Tần Tuyên khẽ thở hắt ra, làm bản thân tỉnh táo lại, “Tống Kỳ, chúng ta không có gì để nói cả.”

“Tuyên Tuyên, bây giờ em… đã bên người đàn ông Đỗ Mộ Ngôn kia sao?” Tống Kỳ không để ý tời lời Tần Tuyên Tuyên, trực tiếp hỏi.

Tần Tuyên Tuyên nhìn hắn, sau một lúc lâu dùng sức gật đầu, “đúng vậy!”

Vẻ mặt Tống Kỳ khẽ biến đổi, rồi lại trở nên kích động, “Tuyên Tuyên, Đỗ

Mộ Ngôn không phải người tốt, em không nên ở cùng một chỗ với hắn ta!”

“Tôi ở cùng