Cố Chấp

Cố Chấp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324374

Bình chọn: 7.00/10/437 lượt.

hớ đến biểu hiện vô cùng tốt của Đỗ Mộ Ngôn trước mặt cha mẹ mình thì cũng thả lỏng hơn.

Sự việc được giải quyết, hai người anh anh em em ăn xong cơm chiều. Sau

đó, Đỗ Mộ Ngôn nắm tay Tần Tuyên Tuyên đi dạo trên đường cái, lấy danh

nghĩa tốt đẹp là tiêu cơm.

Thời gian còn sớm nhưng Tần Tuyên Tuyên không muốn về nhà quá muộn nên để Đỗ Mộ Ngôn đưa cô về nhà. Đỗ Mộ Ngôn đưa Tần Tuyên Tuyên về tận dưới lầu,

chờ cô đi lên, cuối cùng nhìn thấy cô phất phất tay chào hắn từ cửa sổ

phòng ngủ mới an tâm rời đi.

Tần Tuyên Tuyên nói với Tần Quốc Đống chuyện Đỗ Mộ Ngôn đồng ý đi du lịch,

đồng thời hỏi ông có thể mời Đỗ Mộ Ngôn đến nhà ăn một bữa cơm hay

không. Đây là lần chính thức thăm hỏi đầu tiên của Đỗ Mộ Ngôn sau khi

hai người xác nhận quan hệ.

Tần Quốc Đống và Đường Vi cũng thích Đỗ Mộ Ngôn, đối với sự tiến triển của

đôi trẻ rất là vui mừng, dĩ nhiên sẽ không phản đối. Ba người bàn bạc

một chút, nhanh chóng xác định thời gian mời cơm.

Sau khi trở về phòng của mình, Tần Tuyên Tuyên gọi cho Đỗ Mộ Ngôn để thông

báo việc này, Đỗ Mộ Ngôn dĩ nhiên là nói hôm đó hắn rảnh, nhất định sẽ

đến.

Ngày hẹn ăn cơm nhanh chóng đến gần, sắp tan làm, Tần Tuyên Tuyên nhắn tin cho Đỗ Mộ Ngôn nói hôm nay có thể tan làm đúng giờ.

Khi Đỗ Mộ Ngôn phong độ xuất hiện trước mắt Tần Tuyên Tuyên, lòng cô nhảy nhót không ngừng.

Hiển nhiên là hắn đã tỉ mỉ sửa sang bản thân, giày da, đẹp trai sạch sẽ, cả

người nhìn qua cực kỳ có tinh thần, mà giờ phút này sự vui sướng trong

mắt hắn càng cuốn hút nhiều ánh nhìn hơn.

Ôm lấy cánh tay Đỗ Mộ Ngôn, Tần Tuyên Tuyên không nhịn được cười nói: “Đỗ

Mộ Ngôn, không phải anh dùng cả ngày để chuẩn bị đấy chứ?”

“Vì buổi gặp mặt hôm nay, dùng nhiều thời gian hơn cũng đáng giá.” Đỗ Mộ

Ngôn mỉm cười. Từ trưa đến giờ, hắn không ngừng thay đổi quần áo mới,

còn cố ý tìm đến nhà tạo hình để tư vấn. Mà quà tặng để tặng cha mẹ Tần

Tuyên Tuyên, hắn cũng không để Lý Tái nhúng tay, tự mình đi mua một bộ

ấm trà và một chiếc khăn lụa.

“Chỉ là bữa cơm bình thường thôi mà.” Tần Tuyên Tuyên nói.

“Anh biết. Nhưng với anh mà nói thì ý nghĩa không giống.” Đỗ Mộ Ngôn cười cười, “chúng ta đi thôi.”

Tần Tuyên Tuyên nghiêng đầu nhìn mắt Đỗ Mộ Ngôn, thấy trên mặt hắn là sung

sướng không đè nén được thì cũng không nói thêm điều gì. Nếu không phải

lúc trước khi hai người hẹn hò, Đỗ Mộ Ngôn đã quen thuộc với cha mẹ cô

thì cô cũng không đề nghị hẹn cha mẹ ăn cơm với nhau sớm thế đâu. Từ khi biết cô và Đỗ Mộ Ngôn hẹn hò thì Tần Quốc Đống và Đường Vi hay nhắc

chuyện đã lâu Đỗ Mộ Ngôn không đến nhà ăn cơm, khiến Tần Tuyên Tuyên

nghe nhiều đến mức lỗ tai sắp nứt ra luôn.

Đến dưới nhà Tần gia, Đỗ Mộ Ngôn lấy quà đã chuẩn bị sẵn từ sau xe ra, Tần

Tuyên Tuyên không khỏi sẵng giọng: “Anh mua quà lúc nào thế? Ba mẹ em

nói rồi, đừng có mua gì hết mà.”

Vì Đỗ Mộ Ngôn không nói gì đến quà cáp nên Tần Tuyên Tuyên cũng quên luôn

việc này không nhắc đến nữa, bây giờ nhìn thấy hai hộp quà trên tay hắn

thì trí nhớ của cô liền quay lại.

“Người lớn hiền lành, chúng ta không thể hư được, sao có thể thiếu lễ phép quy củ thế chứ.” Đỗ Mộ Ngôn cười khẽ.

Tần Tuyên Tuyên nghẹn lời, Đỗ Mộ Ngôn thấy thế thì cúi đầu hôn môi cô, đưa tay nắm lấy tay cô, dắt nhau lên lầu.

Đỗ Mộ Ngôn lúc trước đã quen thuộc với Tần Quốc Đống và Đường Vi rồi,

chẳng qua bây giờ là dùng thân phận khác để gặp mặt thôi,giữa ba người

cũng không có cảm giác xa cách giữa con rể và cha mẹ vợ, mặc dù không có Tần Tuyên Tuyên điều hòa không khí thì cũng trò chuyện với nhau cực kỳ

vui vẻ.

“Chú, dì, đây là quà cháu tặng hai người, chỉ là chút tâm ý nho nhỏ của cháu thôi.” Đỗ Mộ Ngôn đưa quà đến tay hai người.

“Chỉ là đến ăn một bữa cơm rau dưa thôi, cháu quà cáp làm gì chứ.” Đường Vi cười nhận lấy, sẵng giọng nói.

“Nên mà, nếu dì và chú thích quà của cháu thì tâm ý của cháu không uổng phí

rồi. Hai người vui vẻ thì cháu cũng vui mà.” Đỗ Mộ Ngôn nói.

Cái miệng Đỗ Mộ Ngôn thật ngọt, chẳng dùng mấy câu đã dỗ cho Tần Quốc Đống

và Đường Vi vui ngất trời, bốn người ngồi vào bàn ăn. Tần Quốc Đống và

Đỗ Mộ Ngôn nói chuyện không ngừng, mà Đường Vi thì luôn gắp đồ ăn cho Đỗ Mộ Ngôn, hiển nhiên hai ông bà đều yêu thích Đỗ Mộ Ngôn.

Tần Tuyên Tuyên ở bên cạnh nhìn tất cả, mặt mày hớn hở, cố ý tỏ ra khó chịu nói: “ba mẹ, con cảm thấy con nhất định không phải con đẻ của hai

người.”

“Sao thế Tuyên Tuyên?” Đường Vi bật cười nói.

“Mẹ nhìn đãi ngộ của con bây giờ đi nè.” Tần Tuyên Tuyên chỉ chỉ bát mình,

lại chỉ chỉ cái bát sắp có ngọn của Đỗ Mộ Ngôn, “Nhìn lại Đỗ Mộ Ngôn…

mẹ, mẹ thật sự xác định con không phải con nuôi chứ?”

Đường Vi ngẩn người, lập tức bật cười, “Nói linh tinh cái gì, được rồi, gắp cho con.”

Đường Vi cũng gắp cho Tần Tuyên Tuyên một đũa đồ ăn, cô vui vẻ ra mặt, “Được rồi, xem ra con đúng là con đẻ của cha mẹ.”

“Đều đã lớn thế rồi, còn không sợ tiểu Đỗ chê cười sao?” Tần Quốc Đống ra vẻ nghiêm túc nói.

Tần Tuyên Tuyên liếc mắt nhìn Đỗ Mộ Ngôn một cái, thấy hắn chỉ đang cười

cười không nói liền quay đầu nói với Tần Quốc Đống: “Hắn cười cứ


The Soda Pop