
mình.
Chốc lát sau Đường Vi đã quay về, thấy gương mặt Tần Tuyên Tuyên ửng đỏ ngồi ở đầu giường, ngơ ngác, không biết đang nghĩ gì, bà nở nụ cười: “Tuyên
Tuyên, chơi vui không con?”
“Rất, rất vui ạ” Tần Tuyên Tuyên bỗng hoàn hồn, lắp bắp nói. Chống lại ánh
mắt mang theo tia trêu chọc của Đường Vi, mặt Tần Tuyên Tuyên đỏ rực.
“Mẹ, con có việc nói với mẹ…” Tần Tuyên Tuyên đi đến bên Đường Vi, ôm tay bà nũng nịu hỏi.
“Sao thế?” Đường Vi tò mò nói.
Tần Tuyên Tuyên do dự một lát mới mở miệng, “Hôm nay… Đỗ Mộ Ngôn cầu hôn với con.”
Đường Vi thật sự giật mình.
Lần trước Đỗ Mộ Ngôn dùng thủ đoạn gì để cầu xin tha thứ, Tần Tuyên Tuyên
cũng không kể cho cha mẹ biết nên vừa nghe lời Tần Tuyên Tuyên nói thì
Đường Vi dĩ nhiên rất giật mình. Hai đứa bé này mới hẹn hò bao lâu, sao
Tiểu Đỗ có thể cầu hôn nhanh như vậy?
Đường Vi kéo Tần Tuyên Tuyên ngồi xuống giường hỏi: “Tuyên Tuyên, con nghĩ thế nào?”
“Mẹ, con cũng không biết…” Tần Tuyên Tuyên chán nản lắc đầu. Quan hệ giữa cô và cha mẹ luôn rất thân mật, nói ra với mẹ là muốn nghe sự phân tích
khuyên giải của bà. Cô không muốn quyết định qua loa về hôn sự của mình, nhưng từ chối Đỗ Mộ Ngôn lần nữa thì cô lại thấy hơi băn khoăn.
Nghĩ nghĩ, Tần Tuyên Tuyên lại bổ sung: “Anh ấy cho con một tuần để suy nghĩ.”
Đường Vi trầm ngâm một lát, dịu dàng nói: “Tuyên Tuyên, kết hôn là việc lớn,
con không lập tức quyết định là đúng. Nhưng trong chuyện này, mẹ không
thể quyết định thay con được. Mẹ chỉ có thể nói rằng, Tiểu Đỗ là một đứa trẻ không tồi, nếu con kết hôn với nó tương lai sẽ không chịu thiệt, mẹ có thể nhìn ra nó chỉ hận không thể moi tìm ra đặt trước mặt con thôi.
Nhưng mẹ thích hắn cũng vô dụng, tương lai người sống với hắn là con,
con phải muốn mới được.”
“Nhưng mẹ à, mẹ không thấy thế này quá nhanh sao?” Tần Tuyên Tuyên nói.
Đường Vi nở nụ cười, “Bọn trẻ các con không phải là thích kết hôn nhanh sao?
Mẹ không cổ hủ thế đâu. Các con tính toán, nếu vừa mắt thì kết hôn sớm
một chút cũng không phải là không được, mẹ cũng có thể sớm có đứa cháu
ngoại béo tốt.”
“Mẹ!” Dù sao Tần Tuyên Tuyên cũng là cô gái chưa kết hôn, nghe vậy không khỏi hơi xấu hổ.
“Được rồi được rồi, mẹ không đùa với con nữa. Tuyên Tuyên, việc này mẹ không
thể quyết định thay con được, con phải tự mình quyết định mới được.”
Đường Vi nói.
“Vâng, con sẽ suy nghĩ cẩn thận.” Tần Tuyên Tuyên cong cong khóe môi, suy nghĩ dần lan xa.
Đường Vi và Tần Tuyên Tuyên cũng không biết ở gian phòng bên cạnh Đỗ Mộ Ngôn
và Tần Quốc Đống cũng đang nói về đề tài tương tự. Đỗ Mộ Ngôn biết tần
Tuyên Tuyên mềm lòng, ý kiến của cha mẹ sẽ ảnh hưởng rất lớn đến quyết
định của cô nên quyết định xuống tay với hai vị này. Hắn cũng biết hai
người mới hẹn hò không lâu, nhưng lúc trước hắn đã làm đủ loại dự phòng, đủ để nói lên tình ý với Tuyên Tuyên, hắn tin muốn thuyết phục Tần Quốc Đống ủng hộ hắn cưới Tuyên Tuyên cũng không phải chuyện khó khăn.
Vừa nói xong việc bản thân hôm nay cầu hôn Tuyên Tuyên nhưng cô không lập
tức đồng ý, Đỗ Mộ Ngôn mang vẻ mặt thành khẩn cầu mong được ủng hộ,
“Chú, con thật lòng với Tuyên Tuyên, con muốn cưới cô ấy, làm cô ấy
thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới, yêu chiều cô ấy hơn bất cứ
ai… chú, cháu hy vọng có được sự ủng hộ của chú.”
Nghe xong lời Đỗ Mộ Ngôn, gương mặt bình tĩnh của Tần Quốc Đống trầm xuống.
Một hồi lâu sau, ông mới chậm rãi mở miệng, “Tiểu Đỗ, theo cá nhân chú,
chú rất quý cháu, cháu là một người trẻ tuổi vô cùng vĩ đại. Chú cũng
rất ủng hộ chuyện giữa cháu và Tuyên Tuyên!”
Nghe đến đó, vẻ mặt Đỗ Mộ Ngôn buông lỏng, gần như đã nhìn thấy cảnh hắn kéo cánh tay Tần Tuyên Tuyên hướng về lễ đường xinh đẹp. Nhưng giây tiếp
theo, Tần Quốc Đống lại nói: “Nhưng dù sao đây cũng là việc lớn cả đời
của Tuyên Tuyên, nên do con bé quyết định, chú không thể ép con bé
được.”
Vẻ mặt Đỗ Mộ Ngôn cứng đờ, nhưng rất nhanh đã nở nụ cười không chê vào đâu được, “Chú, cháu hiểu mà. Có thể nhận sự ủng hộ của chú, cháu đã rất
thỏa mãn rồi, sẽ không yêu cầu chú giúp cháu khuyên giải Tuyên Tuyên.
Cháu sẽ chờ quyết định của em ấy, mặc kệ đáp án của em ấy là gì, cũng sẽ không làm tấm lòng của cháu thay đổi được.”
“Được, tốt. Quả nhiên chú không nhìn nhầm người.” Tần Quốc Đống vui mừng gật đầu.
Ngày hôm sau, bốn người đều đem chuyện cầu hôn chôn sâu vào đáy lòng, như
thể chưa có chuyện gì xảy ra, đi theo hướng dẫn Vương vui vẻ dạo quanh
các địa điểm một ngày. Giữa trưa ăn xong, mọi người bắt đầu thu dọn đồ
đạc để chuẩn bị trở về.
Tần Tuyên Tuyên và Đỗ Mộ Ngôn vẫn ngồi chung như cũ, vừa lên đường thì Tần
Tuyên Tuyên cũng mệt mỏi, sau khi lên xe liền chuẩn bị ngủ. Đỗ Mộ Ngôn
tự giác cống hiến bờ vai hắn để Tuyên Tuyên được ngủ thoải mái hơn.
Xe không ngừng xóc nảy, Tần Tuyên Tuyên mơ màng ngủ thiếp đi, trong lúc đó cô hình như có nghe được Đỗ Mộ Ngôn thì thầm gì đó, nhưng sự mệt nhọc
khiến cô không tập trung tinh thần được không bao lâu đã ngủ say.
Đỗ Mộ Ngôn ôm Tần Tuyên Tuyên, cúi đầu liền có thể nhìn thấy sườn mặt của
cô, trong giấc ngủ say cô đẹp