
toàn cho cô nhưng không lập tức lùi về, ngược lại cúi đầu hôn môi cô,
hôn thật sâu mới buông cô ra.
Tần Tuyên Tuyên thở hổn hển, ánh mắt nhìn Đỗ Mộ Ngôn đầy xấu hổ, bất mãn,
nơi này là đường cái, hắn cũng nên kiềm chế một chút chứ!
“Tuyên Tuyên…” hắn kề trán lên trán cô, nhẹ nhàng gọi tên cô, đôi môi rung
động cọ quẹt đôi môi trơn bóng vừa bị hôn của cô, khiến cô run rẩy.
Cô muốn lui về phía sau, sau đầu lại là ghế ngồi, cô muốn tránh đi, hắn
lại đè lại bả vai cô, không cho cô đường nào để né tránh.
Biểu hiện khác thường của Tần Tuyên Tuyên hôm nay, dĩ nhiên là Đỗ Mộ Ngôn có để trong mắt rồi, sự kích động và vui sướng trong lòng hắn bây giờ
không có ngôn ngữ nào tả nổi. Tuyên Tuyên bị hắn công kích vây hãm từng
chút một, cô đón nhận hắn rồi, hơn nữa càng lúc càng để ý đến hắn, điều
này khiến lồng ngực hắn tràn đầy cảm động, thầm nghĩ hôn môi cô thêm một lần nữa.
“Tuyên Tuyên…” hắn gọi tên cô một lần nữa, hầu kết trượt lên trượt xuống, ánh
mắt nóng bỏng mà thâm thúy, như thể muốn nuốt gọn cô.
Tần Tuyên Tuyên có thể hiểu được lí do hắn kích động như vậy, trong lòng
không khỏi hơi chua xót. Cô chẳng qua chỉ biểu hiện chút thái độ nho nhỏ mà Đỗ Mộ Ngôn đã vui đến vậy… hắn thật sự rất để ý đến cô,
“Mộ Ngôn…” Tần Tuyên Tuyên dịu dàng nhìn đôi mắt Đỗ Mộ Ngôn, nhẹ giọng nói,”Em đói bụng.”
Đỗ Mộ Ngôn như thể đột nhiên hoàn hồn, lúc lùi lại còn hôn Tần Tuyên Tuyên một cái nữa, mới thỏa mãn ngồi thẳng lại sau tay lái, khởi động xe.
“Hôm nay thuận lợi không em?” Đỗ Mộ Ngôn chăm chú nhìn đường đi, ngẫu nhiên hơi nghiêng đầu nhìn Tần Tuyên Tuyên một cái.
Tần Tuyên Tuyên gật gật đầu, “Cũng được. Nhưng mà sáng có một vị khách hàng kỳ quái, ép buộc phòng chúng em sắp chết luôn rồi.”
“Vị khách kỳ quái nào?”
“Em đến tuổi này rồi mà chưa bao giờ thấy một người đàn ông tự kỷ đến thế.” Vừa bắt đầu thì vẻ mặt Tần Tuyên Tuyên liền sinh động lên. Tính cách cô cũng không phải là hướng nội, khi ở cùng người quen thích trêu chọc
nhau, sau khi hẹn hò với Đỗ Mộ Ngôn, cô cũng như các cô gái khác thích
làm nũng, oán giận trong công việc gặp những khó khăn gì…
Đỗ Mộ Ngôn im lặng lắng nghe Tần Tuyên Tuyên dùng giọng điệu thanh thoát
kể ra những khó khăn trong công việc cho hắn nghe, trên khóe môi luôn
mang nụ cười thản nhiên.
Hắn là bạn trai Tuyên Tuyên, Tuyên Tuyên bên hắn như những đôi tình nhân
bình thường, thanh thản lại ấm áp. Nếu đây là một giấc mơ, thì hắn hy
vọng hắn vĩnh viễn không cần tỉnh dậy từ giấc mơ này.
Đến nơi đã đặt trước, Đỗ Mộ Ngôn lại tháo dây an toàn cho Tần Tuyên Tuyên,
sau khi cô xuống xe liền chủ động ôm cánh tay Đỗ Mộ Ngôn, ngọt ngào đi
vào trong nhà hàng.
Hai người ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, gọi xong đồ ăn, Tần Tuyên Tuyên nhìn
Đỗ Mộ Ngôn, giọng nói mang theo chút lo lắng, “Em có chuyện muốn hỏi
anh.”
“Chuyện gì?” Trái tim Đỗ Mộ Ngôn bắt đầu nhảy lên, nghĩ Tần Tuyên Tuyên đã phát hiện ra cái gì, không khỏi âm thầm đề phòng, trên mặt vẫn bình tĩnh
không chút thay đổi.
“Tuần sau khoa của ba em muốn đi du lịch, có thể mang theo người nhà.” Tần
Tuyên Tuyên dừng một chút, trên mặt vẫn không nhịn được mà hơi đỏ lên,
“Anh có thể đi cùng không?”
“Đương nhiên là có thể.” Đỗ Mộ Ngôn gần như không thèm suy nghĩ đã đồng ý.
Tần Tuyên Tuyên giật mình, “Anh không cần hỏi qua Lý trợ lý ư? Không khéo ngày đó anh đã có lịch trình…”
“Không, chắc chắn hôm đó anh không có việc gì.” Đỗ Mộ Ngôn cười nắm lấy tay Tần Tuyên Tuyên, cho dù thật sự có việc lớn, hắn cũng không chút do dự
quăng đi. Người nhà… Tuyên Tuyên xếp hắn vào danh sách người nhà đấy.
Đỗ Mộ Ngôn đã nói thế, dĩ nhiên Tần Tuyên Tuyên cũng không nói gì thê.
Nghĩ nghĩ, cô lại bổ sung thêm: “Mấy chú dì ở khoa của ba em đều nhìn em lớn lên, anh đi cùng, họ có thể sẽ… à… kích động, anh có cần suy nghĩ
lại không?”
Đỗ Mộ Ngôn bỗng bật cười, “Tuyên Tuyên, em cảm thấy anh không thể gặp
người hay là nghĩ anh không ứng phó nổi những trường hợp đó?”
“Em dĩ nhiên không nghĩ thế rồi.” Tần Tuyên Tuyên vội nói.
Đỗ Mộ Ngôn cầm tay Tần Tuyên Tuyên, dịu dàng cười nói: “Tuyên Tuyên, anh
và em cùng đi chơi mà. Anh rất vui khi em mời anh đi, em yên tâm, anh sẽ không làm em mất mặt, cũng sẽ không luống cuống.”
Trái tim Tần Tuyên Tuyên chậm rãi trở về. Cô nghĩ cô lo lắng nhiều quá. Đỗ
Mộ Ngôn là loại người nào, so với những gian khổ khi hắn gây dựng sự
nghiệp thì chuyện nhỏ nhặt thế này có đáng gì đâu?
Tần Tuyên Tuyên cầm lại tay Đỗ Mộ Ngôn, còn dặn dò: “Vậy anh cũng phải đồng ý với em, đối đãi với mấy chú mấy dì đó không thể giống như đối với cấp dưới trong công ty đâu đó.”
Tần Tuyên Tuyên đã không ít lần thấy thái độ của Đỗ Mộ Ngôn với cấp dưới,
việc hắn khiến cấp dưới mang theo bộ dạng nơm nớp lo sợ khiến cô cảm
thấy như hắn có hai mặt vậy, lúc bên cô là nhân cách dịu dàng còn khi
đối mặt với cấp dưới thì chính là nhân cách lạnh lùng tàn nhẫn.
“Họ đều là những người đã nhìn em lớn lên, cũng là người lớn trong nhà của
anh, anh nhất định sẽ đối xử với họ như chú dì trong nhà, em vừa lòng
chưa?” Đỗ Mộ Ngôn cười cười.
Tần Tuyên Tuyên n