Cô Bé Lọ Lem Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Cô Bé Lọ Lem Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329101

Bình chọn: 9.5.00/10/910 lượt.

bạn.

. ."

Chỉ là không có đợi cô hỏi ra miệng, Âu Y Tuyết liền nói cắt

đứt lời của cô.

"Hành lý của mình có thể để tạm ở nhà bạn không? Chờ

mình tìm được chỗ rồi sẽ chuyển đi" Bởi vì quyết định đột ngột, cho nên cô

cũng không có nghĩ đến việc tìm chỗ ở, vì vậy bây giờ chỉ có thể làm như vậy.

"Việc này không thành vấn đề" Trần Di gật đầu một

cái, tiếp đó lại quan tâm hỏi: “Chỉ là việc cậu dọn ra ngoài, cha mẹ của cậu có

cho phép không?" Ở trong trí nhớ của cô, Âu Y Tuyết tựa hồ chưa từng nhắc

đến cha mẹ mình.

Âu Y Tuyết nghe vậy cứng đờ cả thân mình, nhưng chưa đầy năm

giây liền thấy cô khẽ gật đầu: “Đã biết" Coi như là không biết thì như thế

nào? Mình ở trong nhà kia có cũng được mà không có cũng không sao, bớt đi cô,

có lẽ bọn họ còn cảm thấy tốt hơn.

"Như vậy là được rồi" Thấy cô khẳng định gật đầu một

cái, lúc này Trần Di mới thở phào nhẹ nhõm. Cô bới bới mái tóc xốc xếch của

mình, ngay sau đó đi tới bên cạnh Âu Y Tuyết một tay xách hành lý, nói: “Nếu

chưa tìm được chỗ thì cứ ở tạm đây đi" Trần Di tốt bụng nói.

Mặc dù là chuyện xảy ra hai ngày của Âu Y Tuyết cảm thấy rất

quái dị, chỉ là cô cũng không có hỏi cái gì.

"Vậy làm sao được" Âu Y Tuyết vội vàng từ chối, cô

cũng không nghĩ tới làm phiền toái cô như vậy.

"Không có gì mà không được" Trần Di lè lưỡi với

cô, tiếp đó nói một cách chân thành cảm động: “So với việc bạn làm vì mọi người,

đây chỉ là một làm việc nhỏ mà thôi, không cần để ở trong lòng . Huống chi bọn

nhỏ cũng nói rất lâu không có nhìn thấy bạn nhớ bạn, lúc này bạn lại đến đây ở,

mọi người nhất định sẽ mừng như điên lên thôi" Cô nói là sự thật!

"Việc này. . ."

Âu Y Tuyết nhìn vẻ mặt chân thành của Trần Di muốn nói lại

thôi, cuối cùng gật đầu một cái.

. . . . .



Đi theo Trần Di vào bên trong nhà, khi bọn nhỏ thấy Âu Y Tuyết

đến không khỏi vây vòng quanh cô, đứa này một câu đứa kia một câu bên cạnh cô

líu ríu, mà Âu Y Tuyết cũng không có bực mình hay bất mãn gì, khóe miệng từ đầu

đến cuối treo nụ cười yếu ớt, trong đôi mắt trong suốt tràn đầy tình cảm dịu

dàng.

Mà khi Trần Di đem hành lý cất vào trong phòng mình thì cô

đi tìm Trần Nam. Đem chuyện Âu Y Tuyết muốn ở lại nói cho ông biết. Mà dĩ nhiên

Trần Nam cũng không có phản ứng, chỉ là gật đầu thật mạnh bày tỏ tán thành.

Cứ như vậy, Âu Y Tuyết ở tạm Trần gia. . .



Bầu trời trong xanh, không có chút mây. Từng tia nắng mặt trời

xuyên qua vách lá chiếu vào người cô, làm cho khuôn mặt xinh đẹp của cô càng

toát ra sự dịu dàng. Trong không khí nóng bức như mọi ngày, hai người cũng

không có chút tiếng than vãn nào.

Âu Y Tuyết và Trần Di phát tờ rơi cho nhiều người đi qua đi

lại trước cửa hàng búp bê, trên mặt hai người đều hờ hững, nhưng so sánh với sự

hờ hững của Trần Di, sự hờ hững của Âu Y Tuyết còn có thêm sự buồn khổ. Cô cúi

thấp đầu lẳng lặng đi từng bước một, trong đôi mắt xinh đẹp không chút ánh

sáng.

Suy nghĩ không biết trôi dạt đi đâu, cho tới khi sắc mặt Trần

Di hốt hoảng nhìn cô.

"Kéttttt ——" Đột nhiên bên cạnh truyền đến tiếng

thắng xe. Vẻ mặt Trần Di không để ý chuyển thành sợ hãi, đôi mắt cô nhìn bóng

dáng đang đứng cách chiếc limousine màu đen không xa, cả người nhất thời đứng tại

chỗ.

"Tuyết. . . Tuyết. . ." Trong giọng nói phát run,

Trần Di đứng lại sợ hãi kêu.

Vậy mà Âu Y Tuyết vẫn như cũ ở trong suy nghĩ của chính

mình, cô cúi thấp đầu đi con đường của mình đối với tiếng gọi của Trần Di chỉ

thờ ơ.

Thấy bước chân của cô không có chút ý muốn dừng lại, trong

lòng Trần Di quýnh lên liền chạy lên trước kéo cô lại.

"Tuyết!" Trần Di nắm Âu Y Tuyết đối diện chính

mình, hai tay bắt lấy cánh tay mảnh khảnh của cô sau đó đè thấp giọng gọi cô tỉnh

lại: “Bạn mau phục hồi tinh thần lại!"

Âu Y Tuyết đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình bỗng dưng cảm

thấy trên tay đau đau, ngay sau đó cô giật mình ngẩng đầu nhìn Trần Di, thấy

trong mắt trần Di đỏ lên, suy nghĩ bay xa mới bị kéo trở lại.

"Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?" Cô không hiểu nhìn

Trần Di, hiển nhiên không có chú ý đến người đứng cách đó không xa luôn khiến

cô sợ gặp lại.

Thấy cô phục hồi tinh thần lại, Trần Di lúc này mới thở phào

nhẹ nhõm. Nhưng cô cũng không có bởi vì thấy Âu Y Tuyết tỉnh lại mà yên tâm,

ngược lại thái độ càng thêm kì lạ kéo lại Âu Y Tuyết, tiếp theo nói nhỏ bên tai

cô: “Bây giờ cái gì bạn cũng không hỏi, cái gì cũng không nghĩ. Bạn mau xoay

người lại sau đó chạy về nhà"

Trần Di liên tiếp nói những lời khiến Âu Y Tuyết nghe không

hiểu, hơn nữa không có để Âu Y Tuyết hiểu cái gì liền xoay người cô lại, đẩy cô

đi.

"Tại sao?" Âu Y Tuyết không hiểu, một đôi mắt linh

động như chìm trong sương mù.

"Không hỏi, bạn đi nhanh một chút" Trần Di vừa lo

lắng nhìn Âu Y Tuyết, vừa liếc về bóng dáng cách đó không xa đang đưa lưng về

phía các cô, ở trong lòng cảm thấy may mắn hắn không có đối mặt cô, lại vẫn

không quên thúc giục Âu Y Tuyết nhanh nhanh đi: “Bạn đi nhanh một chút, hôm nay

mình sẽ giúp bạn xin phép với ông chủ"

Trần Di không nói rõ lí do, vẻ mặt Âu Y Tuyết không hiểu,

ngay sau đ


XtGem Forum catalog