
ích nhất. Thêm salad Thụy Sĩ. Sau đó, nhỏ thêm một chút dầu ô liu vào
nồi, anh luộc cá hồi chín ba phần, sau đó bỏ vào lò nướng nướng. Lịch
Xuyên rất ít khi nấu ăn, nhưng tới khi anh nấu, thì mọi thứ đều là tinh
phẩm.
Tôi nhìn cảnh xuân ngoài cửa sổ, tầm mắt vươn tới tận phương xa. Sau một lúc lâu, phục hồi tinh thần lại, lại
phát hiện ngoài cửa sổ, có một vườn hoa rất rộng.
“Ai, ở đây lâu như vậy, sao em không phát hiện, thì ra anh còn có một vườn toàn hoa. Lại còn có đủ loại hoa nữa.”
–trong phòng anh, ngoại trừ làm tình ra, trên cơ bản chúng tôi không làm gì khác. Tôi sợ lạnh, Lịch Xuyên chưa
bao giờ mở cửa sổ.
“Lúc anh không ở đây em đừng đi ra ngoài, coi chừng té xuống.” anh nói.
Tôi từng nói cho anh, tôi có chứng sợ độ cao, chưa bao giờ đi tàu cao tốc.
Đồ ăn được nấu xong rất nhanh, anh chia
cá hồi nướng thành hai phần, rưới nước chấm lên, bỏ thêm salad. Xanh
xanh đỏ đỏ, bày lên dĩa nhìn rất đẹp.
Tôi dùng nĩa xiên cá, bỏ từng miếng từng miếng vào miệng.
“Gần đây học hành bận không?”
“Cũng được, không bận.”
“Thi cuối kỳ lần trước, em làm bài được không?”
“Đứng thứ hai cả khoa, cho nên không lấy được học bổng. Học bổng Hồng Vũ chỉ tặng cho sinh viên đứng nhất.” thứ
nhất là Phùng Tĩnh Nhi. Tôi và cô ta vẫn còn chênh lệch. Thật ra tôi
cũng không tiếc lắm. Tôi đã cố hết sức rồi.
Lịch Xuyên không nói gì. Anh biết, trong học tập, tôi rất cố gắng.
Sau đó, anh vẫn im lặng ăn cơm, tôi cũng vậy.
Một lát sau, rốt cuộc tôi hỏi : “Anh nhận được cuộc điện thoại kia chưa?”
Anh ngẩn ra, nói : “Điện thoại gì?”
“Cuộc điện thoại anh đang đợi.”
“Ừ.”
“Là một chuyện rất phiền toái, đúng không?” tôi ngồi cạnh anh, cầm tay anh, đặt bên môi tôi, nhẹ nhàng hôn.
“Ừ.”
“Mọi chuyện đều ổn thôi. Anh vui vẻ lên một chút, được không?”
“Ừ.”
Chúng tôi cùng nhau vào phòng ngủ. Anh
không cho tôi bật đèn. Vì vậy, tôi đốt hai ngọn nến ở đầu giường. Anh
cởi bỏ quần áo tôi, dịu dàng hôn tôi.
Cơ thể anh trong tay tôi, rất nhanh liền trở nên kích động. Sau đó, anh dùng hai tay khóa tay tôi lại, mặt anh
đặt trên mặt tôi, vô cùng cứng rắn tiến vào cơ thể tôi. Tôi thấy đau, cơ thể đột nhiên co rút lại, anh thừa cơ chen vào. “Rất đau sao?” anh cắn
tai tôi, hỏi.
“Có một chút.”
Tôi rất đau, đồng thời, trong lòng trống rỗng, vô cùng muốn anh.
Mỗi khi chúng tôi gần nhau, Lịch Xuyên
đều rất cẩn thận, hôm nay, là kỳ an toàn của tôi, cho nên anh vô cùng
lớn mật, động tác mãnh liệt, giống như muốn xé tôi ra từng mảnh vậy.
Toàn bộ quá trình, anh rất chăm chú, không hề nói gì.
Có một giọt nước rơi trên mặt tôi, tôi
mở mắt ra nhìn anh, anh lại cúi đầu xuống chôn trong lòng tôi. Giọt nước kia chậm rãi chảy xuống, chảy tới môi tôi, tôi nhẹ nhàng liếm một chút. Mặn.
Thân thể của Lịch Xuyên, thật ra vô cùng nhu nhược. Có đôi khi, anh cần tốn sức lực gấp mấy lần người thường để
làm vài chuyện mà chúng ta cho là vô cùng đơn giản. Tôi vuốt ve thân
hình tàn phế của anh trong bóng đêm, trong lòng chỉ có thương tiếc. Dưới ánh nến, anh dùng hai tay chống đỡ chính mình, bộ dạng vô cùng bất lực. Kích tình chấm dứt, anh lưu luyến cơ thể tôi, thật lâu không chịu rời
khỏi.
Rốt cuộc, anh buông, nhẹ nhàng nói : “Anh đi tắm một cái.”
Đợi tới khi tôi rửa mặt chải đầu xong.
Anh đã thay đồ gọn gàng, cầm chìa khóa xe trong tay : “Buổi chiều em có
tiết, đúng không? Anh đưa em về.”
Từ xế chiều tới buổi tối, tôi vẫn cầm
chiếc điện thoại anh mới mua cho tôi, điều chỉnh tiếng chuông và độ rung tới mức cao nhất. Nhưng mà, tôi không nhận được điện thoại của anh.
Buổi chiều ngày hôm sau, điện thoại rốt cuộc vang lên. Tôi vội vàng nghe : “Hi.”
“Là anh, Lịch Xuyên. Em đang ở đâu?”
“Em ở phòng ngủ.”
“Xuống dưới một chuyến, được không?” giọng anh bình tĩnh lạ thường, không chứa một chút cảm xúc “Anh ở chỗ cũ, bãi đậu xe.”
Con đường đi tới văn phòng Hiệu Trường kia, tôi đi cả nghìn lần, hôm nay lại cảm thấy từng trận rùng mình.
Xa xa, tôi thấy Lịch Xuyên, đồ tây màu
đen, áo sơ mi màu xám nhạt, cà vạt màu xanh lam hơi bóng, đôi tay thon
dài mà tái nhợt, gậy chống màu đen. Anh vẫn nhìn tôi, trong mắt không
biểu hiện gì.
Bãi đậu xe thật trống trải, hoa xuân nở rộ cả sườn đồi.
Tôi hít sâu một hơi, ra vẻ thoải mái, “Hi” với anh một tiếng.
Anh nhìn tôi, cúi đầu xuống, sau đó lại ngẩng đầu, nói : “Tiểu Thu, anh tới đây để nói tạm biệt với em.”
Tim tôi, âm ỉ đau. Nhưng tôi nâng cao tinh thần, cố gắng cười gật gật đầu : “Máy bay mấy giờ?”
“Năm giờ một phút.”
“Em tiễn anh.” Tôi nhìn đồng hồ, cách
giờ cất cách chỉ có hơn 2 tiếng. Từ đây chạy tới sân bay, cần ít nhất
một tiếng. Lịch Xuyên làm bất cứ chuyện gì đều chuẩn bị trước, chưa bao
giờ để tới giờ phút cuối cùng. Đây tuyệt đối không phải tác phong của
anh.
“Không cần, tạm biệt ở đây luôn đi.” mái tóc dài của tôi, bị gió thổi rối tung. Anh nâng tay lên, vén một lọn
tóc trên trán tôi ra đằng sau.
Tim tôi âm thầm run rẩy, nhưng mặt tôi
thật bình tĩnh. Tôi cười cười, cật lực che giấu sự lo âu dưới đáy lòng : “Cũng tốt. Khi nào anh về? Em đi đón anh.”
Anh nhìn tôi, trầm mặc. Sau