
ị ung thư năm 9 tuổi, chúng ta liền hết hy vọng. Nhưng em đừng hy vọng
nhiều quá, tinh trùng mới cũng chỉ có sác xuất thụ tinh vào tuổi này
thành công là 30%.”
Tôi cười ngây ngô, bắt đầu mơ mộng :
“A…tinh trùng 17 tuổi, thì chính là Lịch Xuyên 17 tuổi nha! A! Lịch
Xuyên 17 tuổi là thiếu niên xinh như hoa nha.” Tôi thừa nhận tôi rất háo sắc. Tôi đã xem hình Lịch Xuyên đánh tennis, một chàng trai rất tuấn
tú, ánh mắt tràn đây tự tin và kiêu ngạo. Lịch Xuyên 17 tuổi chịu bệnh
tật tra tấn quá nhiều, sau đó anh không chụp ảnh toàn thân nữa. Ảnh chụp ở Côn Minh là tấm duy nhất.
“Đừng vội mừng,” anh nhéo tai tôi “Quá trình IVF rất rườm rà, em sẽ chịu sự tra tấn về cảm xúc.”
Trong nụ cười của anh có một chút hậm hực, giọng điệu cũng không nhiệt tình, thậm chí là lạnh lùng.
Câu trả lời rất chuyên nghiệp, hiển nhiên anh đã nghiên cứu kỹ lưỡng.
Lòng tôi âm thầm phát lạnh.
– Lịch Xuyên không muốn có con, mặc dù
anh vô cùng khát vọng một gia đình đầy đủ, một người không biết chính
mình còn sống bao lâu, không muốn cho con mình chịu nỗi đau mất cha.
– Tôi cười cười, không nói gì nữa.
Hội nghị có tổ chức tiệc tối và tiệc
rượu. Tắm rửa xong Lịch Xuyên dắt tôi ra ngoài mua một bộ đồ dạ hội màu
đen, chúng tôi đi dạo một vòng quanh quảng trường Cathedral và phố Via
Etnea ở hướng bắc, ăn quýt và dưa gang đặc sản của địa phương, mua một
túi hạt dẻ. Lúc quay lại khách sạn, tiệc tối đã bắt đầu. Lịch Xuyên giới thiệu tôi với những người trong giới của anh, mọi người dùng đủ loại
ngôn ngữ bàn về tin tức trong nghề, vừa nghe vừa cười một hồi, tôi cố
nghe hết sức nhưng vẫn không hiểu, còn phải xã giao với những người tai
to mặt lớn. Một lát sau rốt cuộc Lịch Xuyên cũng thông cảm buông tay ra : “Honey, quầy bar bên kia có cà phê và kem, em qua đó uống gì đó trước
đi, anh nói chuyện một lát rồi qua với em.”
Tôi vội vàng đi qua như được đại xá.
Quầy bar đặt trong góc tây nam của đại
sảnh, tôi gọi muốn ly rượu nho địa phương, nhẹ nhàng nhấp môi, quả nhiên hương vị rất thuần. Sau một hồi, một người châu Âu tóc màu hạt dẻ đi
tới, gọi một ly whisky, ngồi trên ghế cao ở quầy bar bắt chuyện với tôi.
Cô ta rất mỹ lệ, quần áo tỉ mỉ, đá quý trước ngực sáng lòe lòe.
“Tôi là Amft”, “Là kiến trúc sư.”
“Tôi là Tiểu Thu”, “Chồng tôi là kiến trúc sư.”
Cô ta đưa mắt lên nhìn, cười hỏi : “Chồng cô là Chức Điền Quân à?”
“Không phải,”, “Chồng tôi là người Thụy Sĩ.”
Tôi không nhắc tới tên Lịch Xuyên, vì
tôi không hiểu giới kiến trúc lắm, hiếm lắm mới có thời gian nghỉ ngơi,
tôi không muốn nói chuyện về giới kiến trúc.
“Tôi là người Anh.”
Tôi mỉm cười, có cần nói ra không? Giọng Anh của cô ta rất rõ ràng.
“Tôi tới từ Trung Quốc.”
“Là người Đài Loan, đúng không?”
“Không, tôi đến từ Đại Lục, Vân Nam.”
“Trông cô rất giống người Đài Loan,”, hiển nhiên cô ta chưa nghe tên địa danh đó bao giờ, “Quần áo của cô rất đẹp.”
“Của cô cũng vậy. Tôi thích khăn choàng của cô.”
“Haha, cô rất tinh mắt, cô có tin không? Tôi mua ở Angkor Wat đó, hàng thủ công. Tôi nhìn thấy nó lần đầu tiên
liền bị mê hoặc.” cô ta kéo khăn choàng ra khoa tay múa chân, “Họp gì
chán ngắt, 99% là đàn ông. Này, cô có tin không, bọn đàn ông ngồi tâng
bốc nhau lên còn buồn nôn hơn cả phụ nữ nữa.”
Cô ta rất hài hước, tôi nhịn không được hỏi : “Chẳng lẽ cô là nữ kiến trúc sư duy nhất ở đây?”
Cô ta cười rất đắc ý : “Đúng vậy. Tổng
số kiến trúc sư đăng ký ở Anh chỉ có 12% là nữ, Mỹ chỉ có 9%. Trên thực
tế tỉ lệ sinh viên nữ khoa kiến trúc ở các trường đại học là 40%. Kỳ lạ, những người đó tốt nghiệp xong đi đâu?”
Tôi lắc lắc chén rượu : “Hơn một nửa là gả cho kiến trúc sư.”
“Này, cô đang ở thành phố nào của Thụy
Sĩ?”, “Tôi có hợp tác với vài công ty kiến trúc nổi tiếng ở Thụy Sĩ,
không chừng có quen biết với chồng cô.”
“Chồng tôi là Alex Wong.” Tôi chỉ về phía Lịch Xuyên, “Người tóc đen kia kìa.”
Cô ta hít sâu một hơi, trợn tròn mắt : “Oh my god. Cô là vợ của Alex.”
“Đúng vậy.”
“Alex bị cô giấu ở Trung Quốc suốt một năm trời!”
“Tôi bận chút công việc không đi đâu
được, anh ấy sẵn sàng ở Trung Quốc cùng tôi.” Không nhắc tới chuyện anh
bị bệnh. Ở nước ngoài bệnh tật là điều kiêng kỵ nhất trong xã giao,
chuyện Lịch Xuyên bị ung thư chỉ có một vài người bạn biết.
“Alex là người khó tiếp xúc nhất mà tôi
từng thấy!” Amft nửa cười nửa trách móc, “Tôi dụ dỗ anh ta rất nhiều lần mà chưa thành công. Anh ta chỉ mời tôi uống rượu một lần, hôm sau liền
cướp hợp đồng với tôi. Cũng không phải hợp đồng gì lớn, tôi nói Alex,
lần này nhường tôi đi, anh ta nói xin lỗi, anh ta chấm một chiếc nhẫn.”
Cô ta chỉ vào tay tôi : “Chiếc nhẫn này
nhất định là mua bằng số tiền đó, năm XXXX, đúng không? Bản vẽ tôi làm
hộc máu 3 tháng mới xong, mệt tới mức xém lủng bao tử, cuối cùng lại để
anh ta giật thầu, Alex là đồ xấu xa, nhiều lần phá vỡ kế hoạch của tôi,
tôi muốn tìm anh ta tính sổ.”
Thật ra chiếc nhẫn này được Lịch Xuyên
mua ở Thụy Sĩ trước khi chia tay tôi lần đầu tiên. Lúc đó anh rất tin
tưởng vào sức khỏe của mình, nghĩ rằng cùng lắm chỉ là kiểm tra th