
phủ nên không thể bứt ra, vì vậy chúng tôi chia xa hai tháng trời. Nhiệm vụ của đoàn du lịch vừa chấm dứt, tôi liền xin nghỉ dài hạn 2 tháng đi
Thụy Sĩ. Lúc đó Lịch Xuyên đã giao bản vẽ xong, đang họp ở Sicily, anh
dặn lái xe của bố anh là Fehn tới sân bay đón tôi, kêu tôi ở nhà bốn
ngày, họp xong anh sẽ bay về gặp tôi. Thật ra anh rất muốn chuồn êm,
nhưng báo cáo của anh lại được xếp vào ngày cuối cùng, hơn nữa có vài
người hợp tác cùng anh nghe tin anh “rời núi”, đều mời anh ăn cơm, anh
thật sự không bứt ra được.
Sân bay Zurich không có thay đổi gì lớn.
Máy bay đúng giờ hạ cánh. Để tránh việc
chờ lấy hành lý, tôi chỉ mang theo một chiếc túi nhỏ, đựng laptop, bản
dịch chưa hoàn thành và vài quyển tiểu thuyết mới ra để giết thời gian.
Trong nhà cái gì cũng có, ngay cả quần áo để thay tôi cũng không thèm
lấy.
Thuận lợi qua cổng, tôi đứng ở cửa ra
tìm Fehn trong đám người đông nghìn nghịt, không phát hiện ông ta. Trước mặt tôi toàn là người Thụy Sĩ, tôi lại không nhớ rõ mặt của Fehn lắm.
Bỗng nhiên, tôi lại phát hiện một khuôn mặt người Trung Quốc.
Đôi mắt vốn hờ hững kia, vừa nhìn thấy tôi, liền đong đầy ý cười như một chén nước đầy.
Không ngờ là Lịch Xuyên!!!
Tôi kinh ngạc vội vàng chạy qua, nhào vào lòng anh.
Anh ôm chặt lấy tôi, hôn thật mạnh lên
trán tôi, đánh giá tôi từ trên xuống : “Đó là đoàn du lịch gì vậy? Phơi
nắng đen như vậy.”
“Không được dùng từ đen, phải dùng từ mạch.”
(Mạch trong lúa mạch, màu nâu đỏ)
“Được rồi, phơi nắng mạch như vậy.”
“Vương tiên sinh, từ mạch không dùng để miêu tả được–” tôi trêu anh.
Anh mặc một bộ đồ tây màu đen, thắt một
chiếc cà vạt tinh tế màu xám, tóc không rối một sợi nào. Có lẽ là vì đi
họp, anh mang chân giả, chỉ dùng nạng đơn.
Không phải không chuồn ra được à, anh lại về Zurich sớm hơn tôi một ngày.
“Họp xong rồi à?” tôi hỏi.
“Làm gì có, anh chuồn ra đón em. Đi
Sicily với anh được không?” anh giữ chặt tay tôi “Dưới lầu của khách sạn có phòng chơi game, có thể chơi trò chơi. Rảnh rỗi anh sẽ dẫn em đi xem núi lửa – núi lửa vẫn hoạt động, còn phun khói ra nữa.”
Anh năn nỉ tôi như một đứa con nít vậy, tôi nhìn anh cười khổ liên tục.
Lịch Xuyên đúng là làm việc cuồng, mỗi
khi nhận việc anh sẽ bắt đầu ngày đêm điên đảo, ăn uống hỗn loạn, lúc
bận lên thì chỉ nhớ ăn mỗi một thứ : sandwich cá. Lúc có tôi giám sát
thì anh coi như nghỉ ngơi bình thường, tôi sẽ khuyên anh không thức đêm. Hai tháng không có tôi bênh cạnh, quả nhiên anh gầy xọp đi.
Lịch Xuyên biết tôi không thích những
hoàn cảnh lạ, nhất là hội nghị, tiệc tối xã giao. Tôi hoàn toàn không
biết gì về công việc của anh ở châu Âu, chỉ nhìn qua vài tấm ảnh kiến
trúc anh thiết kế. Tổng bộ của CGP đặt tại Zurich, sau khi kết hôn Lịch
Xuyên vẫn không đi làm, tôi chỉ tham gia tiệc liên hoan cuối năm của
công ty với anh. Rất nhiều người dùng tiếng Anh sứt sẹo nói chuyện với
tôi, tôi thì theo sát Lịch Xuyên như một chiếc đuôi, xã giao vài câu
liền mệt không thèm nói nữa, Lịch Xuyên thường chủ động dời đề tài đi.
Tôi thở dài : “Không cần tới đón em, mua một vé chuyển cơ cho em là được rồi. Anh tới hồi nào vậy?”
“Sớm hơn em 30 phút.” Anh mỉm cười “Anh bay qua để đón em mà, trốn cuộc họp buổi sáng.”
Tác phong của Lịch Xuyên khá là Đức, anh vốn là một người vô cùng có kế hoạch. Trải qua đợt bạo bệnh đó lại trở
nên hay đổi ý, ngẫu nhiên sẽ hứng lên làm vài việc vớ vẩn. Lần này anh
đi rất gấp, gần như giành giật từng giây. Tôi cảm thấy hơi bực, nhớ tới
lần trước anh qua hải quan. Kiểm tra an ninh cho người tàn tật vô cùng
phiền toái, đặc biệt là sau sự kiện 11/9. Mặc dù đã mang theo đủ loại
giấy chứng nhận nhưng Lịch Xuyên vẫn bị yêu cầu y hệt những người khác,
cởi giầy kiểm tra. Đối với người bị cắt cụt mà nói thì cởi giầy là một
động tác rất khó. Lịch Xuyên da mặt mỏng, mỗi lần kể tới chỗ đó đều oán : “This is so embarrassing.” (Thật xấu hổ). Mang chân giả đi qua máy dò
kim loại chuông sẽ reo ầm lên, nếu gặp được nhân viên quá đa nghi thì
anh còn bị mời vào một căn phòng riêng cởi đồ kiểm tra. Lịch Xuyên hay
đi du lịch nên đã sớm quen với trình tự này, đa số sân bay nhân viên khá hiền lành, ann cũng rất thông cảm với số ít người nghi ngờ trong chân
giả có bom. Thời buổi bây giờ thịt người cũng làm bom được, nói chi là
chân giả?
Tôi nhìn xung quanh, phát hiện vấn đề : “Hả, hành lý của anh đâu?”
“Không có hành lý.” Anh vỗ vỗ túi tiền “Chỉ mang hộ chiếu và ví tiền.”
Đúng là lâm trận bỏ chạy, trốn vội vã như vậy, trên trán đầy mồ hôi.
Tôi vuốt ve mặt anh, đau lòng : “Có mệt không?”
“Không sao.” dứt lời, anh kéo valy của tôi qua, tôi cũng không giành với anh.
Nhìn đồng hồ, Lịch Xuyên kéo tôi đi về phía phòng chờ : “Không được rồi, tụi mình phải lên máy bay.”
Tới Catania, Scily lúc 2 giờ chiều.
Khách sạn rất yên tĩnh. Lịch Xuyên nói hoạt động buổi chiều của hội nghị là hoạt động du lịch, khách đều ra ngoài du ngoạn hết rồi.
Anh dùng thẻ từ mở cửa phòng, vừa bỏ hành lý xuống là Lịch Xuyên liền đè tôi lên cửa.
“Á–”
Anh chặn miệng tôi lại, hôn tôi thật
sâu, động t