
hãn hiệu tư hữu trên người tôi rồi, muốn chạy trốn cũng không có chỗ nào để trốn.
Ngẩng đầu nhìn
bầu trời Yorknew dày đặc không có sao, đột nhiên nhớ tới lúc từng cùng
Majo ngồi trên nóc nhà ở phố Bối Bối uống bia, ngắm ngân hà. Sao Băng
thành đàn xoay tròn hoa lệ từ ngân hà rơi xuống, chúng nó đi ngang qua
Esme, lại đều tráng lệ ngã xuống bùng cháy ở Meteorcity.
Majo
nói, người Meteorcity rất mỏng tình, tình cảm của bọn họ phân phối cực
kỳ keo kiệt dù là với mình hay là với người khác. Người nào cũng không
lãng phí những thứ trong tay mình, giống như thức ăn vậy, bởi vì lo lắng sẽ không còn, cho nên rất nhiều lúc không chịu đem ra. Không chịu bỏ
cuộc, không chịu lãng phí cơ hồ đã biến thành bản năng.
Người
của Meteorcity không phải không có tình cảm, cũng không phải không thể
cảm ngộ. Chỉ là mọi người đều bần cùng về biểu đạt, không hiểu biểu đạt
cũng không có chỗ nào để biểu đạt.
Majo nói rất nhiều, anh ấy
nói anh ấy vẫn chán ghét Meteorcity, nhưng trên thế giới này lại chỉ có
một Meteorcity. Dù hồi còn sống đã rời đi, nhưng khi chết thì người
Meteorcity vẫn sẽ lại trở về vùng đất rác rộng lớn ấy. Dù thi thể ở nơi
nào, thì linh hồn lại sớm biến thành Sao Băng, không thể thoát được.
Kiếp sau đừng làm người Meteorcity, cũng đừng làm người Esme. Làm người
Meteorcity quá khùng cuồng rất không biết quý trọng, làm người Esme thì
lưng phải đeo toàn bộ Meteorcity, rất khổ sở, rất vất vả.
Nếu có thể đi thì đừng trở lại, Miru, làm một cô bé bình thường, có cha mẹ có
gia đình có bạn bè có lý do làm nũng. Khi bạn đến bất cứ nơi đâu trên
thế giới này, bạn sẽ không cảm thấy mình không thuộc về nơi này, bạn
cũng sẽ hiểu được nên cười như thế nào, nên khóc như thế nào, biết cái
gì là yêu, giống như tất cả những người sống dưới ánh mặt trời vậy.
Kỳ thật tôi cũng muốn làm một người bình thường, sống những ngày bình thản như bao người khác.
Nhớ rõ năm ấy, dưới chân chúng tôi chỉ có hoa Vị Tử đánh không chết, hoa
Hoè như cầu vồng nở rộ. Majo chỉ vào những ngôi sao đầy trời bị rơi
xuống Meteorcity, trẻ con thiên chân cười nói. Mặt trăng đêm nay rất tròn, rất đỏ, rất mỹ lệ.
Tôi bước qua con phố rộn ràng nhốn nháo trở lại khách sạn, nhân viên phục
vụ ở cửa khách sạn giúp khách đẩy cửa mỉm cười với tôi. Tôi lễ phép gật
đầu, phát hiện khóe miệng mình có chút cứng ngắc.
Lúc đi qua
đường, tôi nghi hoặc quay đầu, trong đại sảnh sáng ngời không ngừng có
khách lữ hành ra vào. Lúc vào thang máy, tôi vẫn có chút buồn bực, tôi
nhầm rồi à? Sao cứ cảm thấy có người đi theo sau lưng vậy?
Vừa
bước ra thang máy, chợt nghe thấy một tiếng nổ vang lên ở hành lang tầng một, sau đó là tiếng đá văng cửa và tiếng ho kịch liệt giống như bị
trói, là tiếng ho khan đau đớn như bị khó chịu đến tận xương.
Tim tôi co rút lại, khiến đôi mắt không khỏi trừng lớn. Quay đầu chạy vội
về phía hành lang dài trải thảm đỏ. Dưới ngọn đèn sáng treo trên trần,
máu tươi đầy đất.
Nhìn cánh cửa phòng run rẩy bị hỏng rũ xuống,
một bóng người quen thuộc ngồi ở hành lang, dựa vào tường cười lạnh với
người vừa đá phá hỏng cửa.
Tôi vẫn tiếp tục chạy tới, trực tiếp
quỳ xuống ôm lấy người đang cực khổ hô hấp. Cái ôm ấm áp gắt gao như là
than lửa nóng cháy, tôi gục đầu chôn vào cổ cậu ấy, cảm nhận được nhịp
đập đau đớn của người trong lòng mình. Tôi hô to: “Không được hại cậu
ấy!”
Công kích sau lưng hóa thành một trận gió sắc bén mạnh mẽ
đẩy tôi ra, mục tiêu của người từ trong phòng đi ra nhằm vào Minh Lạc
trong lòng tôi.
Trận gió quét thẳng vào tôi khiến lưng tôi nóng
rát, tôi cắn răng đứng dậy khỏi thảm đỏ, thấy Minh Lạc không định phản
kháng, cậu ấy vừa cười vừa ho ra máu. Tươi cười đỏ tươi mà thống khoái,
khiến cậu ấy càng giống một người thắng cao cao tại thượng.
“Khụ... Này, rốt cuộc cậu muốn thế nào? Tôi đã nói cho cậu là tôi nhận thua rồi mà.” Minh Lạc không ngừng cười ha ha, ngồi dưới đất như một tên vô lại
đầy người vết thương.
“Câm miệng! Vì sao anh không phản kháng?!
Vì sao rõ ràng anh cường đại mà lại không báo thù cho bộ tộc!? Anh là
Kurapika cơ mà! Anh là chiến sĩ mạnh nhất tộc Kuruta cơ mà!” Đôi con
ngươi giống như động mạch huyết quản bị đúc thành kim loại màu đỏ máu,
tràn đầy điên cuồng run rẩy. Thiếu niên tóc vàng đã từng cực kỳ dịu
dàng, lúc này lại giống một ác ma đã bị móc hết tim phổi.
Cậu ta phát cuồng xông lên túm lấy cổ áo Minh Lạc, gào thét như khóc nức nở:
“Tôi đã nghĩ rằng chỉ còn lại một mình tôi! Cha mẹ tôi, em trai, bạn bè, chú Abil và cô ấy đều đã chết! Tại sao khi băng Ryodan xâm nhập thôn,
anh lại không ở đó! Tại sao khi tất cả mọi người chết trận đều bị móc
mắt tàn nhẫn mà anh lại không ở đó! Tại sao anh lại còn sống! Anh nói
cho tôi biết tại sao!!!”
Đau đến mức như cả da và máu thịt nội tạng đều bị xé rách, chỉ còn lại máu loãng giàn giụa, đau xót và tái nhợt tận xương.
“Cậu cũng có thể coi như tôi đã chết.” Minh Lạc bình tĩnh, hiển lộ ra một
mặt tàn khốc, cậu ấy không để ý đến máu không ngừng tràn ra khóe miệng,
chỉ nhìn vào cặp mắt màu lửa đỏ phẫn nộ kia, chậm rãi