
ước mắt , cảm thấy không biết nên khóc
hay cười đây, trước kia làm sao cô lại cảm thấy người đàn ông này rất
thích hợp làm chồng đây?
Nhưng mà, cũng không thể trách anh được, dù sao cũng là lỗi từ phía
cô, ngàn lỗi vạn lỗi đều là của côi, anh tức giận như thế cũng là chuyện đương nhiên.
Đứng dậy, trả nợ, Lam Hiểu Hi đẩy cửa phòng ăn ra, đi trên đường cái, gió rét tạt vào mặt khiến cô khẽ rùng mình một cái.
Làm như vậy, đúng chứ?
Coi như Hạ Tử Đàm không thương cô, nhưng cô đã yêu anh mất rồi, thì không ở chung một chỗ với Hà Mân.
Đường tình yêu, bất kể gập gềnh thế nào, đều không muốn phụ lòng của mình, như vậy mới không hối hận.
Đúng không?
★★★
Một đêm này, Lam Hiểu Hi ngủ không tốt.
Cô một mực nghĩ về Hạ Tử Đàm, ngày hôm qua ánh mắt khi anh để cho cô đi, giọng nói kia, vẫn giống như hòn đá đè trên lồng ngực cô, nghĩ đến
tối hôm nay có bữa tiệc mà các đồng nghiệp làm, cô phải nắm tay Hạ Tử
Đàm làm bộ yêu thương ngọt ngào, cô cũng không tự tin lắm.
Cô rời giường, đánh răng rửa mặt, không nghe thấy tiếng chuông điện
thoại bên ngoài vẫn vang, đợi khi cô đi ra khỏi phòng tắm nghe điện
thoại di động thì đã có mười mấy cuộc gọi nhỡ, đang muốn nhìn một chút
là ai gọi tới, điện thoại di động lại vang, là quản lý Lô.
Cô vội vàng bắt máy ——
“Alo, tôi là Hiểu Hi.”
“Cô lập tức đến công ty! Ngay lập tức!” Lô Mỹ Lâm nói xong đã cúp điện thoại.
Lam Hiểu Hi nhìn chằm chằm điện thoại di động, mí mắt giật giật có
chút bất an, rất muốn không đi, nhưng vì phải giữ chén cơm đáng yêu, cô
quyết định phải ngoan ngoan nghe lời.
Nhưng cô không khỏi cảm thấy kỳ quái, dù sao thân phận bây giờ của
cô còn là Hạ phu nhân, theo lý mà nói Lô quản lý cũng không dám ra lệnh
như vậy với cô mới đúng.
Chuyện có chút quỷ dị, hơn nữa, cô vẫn còn trong thời gian nghỉ kết hôn.
Chỉ là, đáp án rất nhanh biết được, khi Lam Hiểu Hi bước vào phòng
làm việc SS thì ánh mắt mỗi người nhìn cô vô cùng bí mật, nghị luận ầm
ĩ, chắc chắn có việc liên quan đến cô rồi.Cô mở cửa phòng làm việc của Lô quản lý ra, còn chưa có ngồi xuống,
một tờ báo đã bay xuống trước mặt cô, dòng chữ nổi bật rất nhanh đập vào mi mắt ——
Âm mưu lớn của thế kỉ!
Người phụ tá nhỏ vì muốn tranh thủ quyền đại lý đã bán mình làm phu nhân của chuyên gia thiết kế thời trang!
Thiết Kế Sư Hạ vì muốn tài sản của nhà Chức Điền, không thể không ngoan ngoãn đeo nhẫn cưới?
Lam Hiểu Hi sững sờ nhìn chằm chằm trang đầu tờ báo giải trí, cảm giác toàn thân máu chảy ngược. . . . . .
“Chuyện gì xảy ra? Lam Hiểu Hi! Tôi có bảo cô vì quyền đại lý mà leo lên giường người ta sao? Tôi còn đang suy nghĩ làm sao cô được như
vậy, nguyên lai là dùng thủ đoạn giả kết hôn cái này để lấy được quyền
đại lý? ! Như vậy coi như xong, tin tức báo đã lên! Cô bao công ty lên
tiếng thế nào hả? Rõ ràng từ một chuyện tốt, lại bị cô làm mất hết cả
mặt mũi rồi, cấp trên nói muốn cắt chức, cô có lời gì muốn nói?”
Mất thể diện? Đúng vậy, rất mất thể diện! Sẽ không người nào mất thể diện hơn cô!
Vốn là phượng hoàng được người người ca ngợi, trong một đêm biến thành kĩ nữ bán mình, ha ha, hài kịch ghê . . . . . .
“Lam Hiểu Hi, rốt cuộc cô có nghe tôi nói chuyện không?” Lô Mỹ Lâm
rống lớn, giày cao gót trên mặt đất mài mài. Cô hận Hiểu Hi đã lâu, bây
giờ bị cô túm được cái chuôi rồi, không cho cô đạp mấy cái trên đầu, sao tiêu mối hận trong lòng được?
Ngày hôm qua, Hà Mân đem toàn bộ chân tướng nói cho cô nghe, còn nói với cô rằng anh nhất định sẽ báo thù.
Cô thật không nghĩ tới tên Hà Mân kia sẽ vì ngườ đàn bà trước mắt
này, thà lấy được ngọc vỡ còn hơn, đem tin tức này báo cho giới truyền
thông, cũng không quản người lãnh đạo trực tiếp như cô mất đi công lao
về quyền đại lý, bất kể cách đó có thể chọc giận Hạ Tử Đàm.
Thì ra, Hà Mân thật sự yêu Lam Hiểu Hi? Thế cô là cái gì?
“Nghe.” Lam Hiểu Hi rốt cuộc trả lời.
Lô Mỹ Lâm chau chau mày.”Cho nên, cô lập tức nghỉ việc!”
“Được.” Lam Hiểu Hi gật đầu một cái, mặc dù có chút lưu luyến đối
với công việc này, nhưng việc đã đến nước này, cô lưu luyến nữa cũng vô
ích, không phải sao?
Hiện tại, cô lo lắng chính là, chuyện này bị giới truyền thông công
bố xong, bà ngoại có phải tức giận đến mức nằm viện hay không? Hạ Tử Đàm bị mất quyền kế thừa không? Nếu như vậy, tất cả sẽ trở về vạch xuất
phát, cô không giúp anh được gì, mà còn hại anh.
Cho nên, người không thể làm chuyện xấu. . . . . .
Lam Hiểu Hi xoay người rời đi, mới mở cửa, đã nhìn thấy gương mặt cười lạnh của Hà Mân.
Cô sâu kín nhìn anh.”Là anh ư?”
Hà Mân không phủ nhận.”Tôi nói rồi, cô phải trả giá thật lớn, cảm
giác thân bại danh liệt thế nào? Cô chẳng những mất sạch thanh danh, về
sau cũng đừng nghĩ đặt chân ở chỗ này.”
“Đúng vậy.” khóe môi Lam Hiểu Hi nâng lên cười, đáy mắt lại bốc hơi
nước.”Tôi đã trả giá thật lớn, bởi vì tôi phản bội anh, tôi sẽ không
trách anh.”
“Em không trách cậu ta, nhưng tôi lại muốn trách.” Tiếng nói dịu dàng, như gió thổi qua.
Một thân hình khôi ngô mặc áo khoác màu trắng sữa, Hạ Tử Đàm giống
như vương tử đứng nghiêm ở sau lưng cô, nghe