
kia,
khiến cho vô số chị em phụ nữ thẹn thùng xấu hổ.
“Triển lãm hôm nay là trang phục mùa xuân, tất cả đều do tôi tự tay
vì bà xã mình mà thiết kế, bởi vì cô ấy, cảm hứng thiết kế không ngừng
tới gõ cửa với tôi; bởi vì cô ấy, lần đầu tiên tôi thiết kế trang phục
dành riêng cho người phụ nữ phương Đông; cũng bởi vì cô ấy, tôi mới đứng ở nơi đây, quyết định đem toàn bộ sự nghiệp của tôi đẩy tới châu Á, để
toàn bộ chị em ở Á châu đều có thể mặc những bộ y phục mà tôi thiết kế
ra.”
Lời còn chưa nói hết, toàn trường đã vỗ tay nhiệt liệt ——
“Thằng oắt này thật dẻo mồm dẻo miệng.” Dưới đài, trên bàn dành cho
khách quý, một phụ nữ tóc đã ngả màu khẽ hừ một tiếng, nhưng mắt không
chớp nhìn đứa cháu trai và cô cháu dâu trên đài.
quản gia Noriko hầu hạ một bên, cười nhạt.”Bất kể như thế nào, rốt
cuộc thì cậu chủ cũng quay lại đây, tự đứng lên tại nơi mà cha mẹ mình
đã ngã xuống.”
Hầu như không ai biết, Hạ Tử Đàm không thiết kế đồ cho phụ nữ phương Đông, là bởi vì anh luôn nhớ tới mẹ mình, mỗi lần đặt bút, lại nhớ về
nụ cười dịu dàng uyển chuyển, anh không cách nào thiết kế ra trang phục
cho phụ nữ phương đông được, bởi vì anh sợ mình sẽ đau lòng.
Hôm nay, bởi vì cô bé Lam Hiểu Hi này mà anh đã sửa chửa, chẳng
những khắc phục được chướng ngại tâm lý, còn tạo ra một bước ngoặt lớn,
chưa đầy 1 tháng đã thiết kế ra 25 bộ thời trang mùa xuân, thật là
chuyện thật đáng mừng, cũng vì vậy mà lão phu nhân Chức Điền mới muốn
tới Đài Loan, tự mình tham dự buổi biểu diễn này.
“Đúng vậy, như vậy tôi chết cũng nhắm mắt.” Chức Điền khẽ mỉm cười,
hốc mắt hơi nóng.”Cũng cuối cùng không phụ lòng con gái của tôi rồi.”
“Lão phu nhân. . . . . .”
“Noriko, ông nói đi, khi nào tôi sec được ôm đứa chắt đây? Tôi cố sống được đến khi đó không nhỉ?”
“Dĩ nhiên là có thể, lão phu nhân, bác sĩ cũng nói ngài rất mạnh khỏe mà.”
“Đúng vậy.” Chức Điền cười, trên mặt có nhiều nếp nhăn, nhưng nụ cười vẫn không giảm.
Trên đài, Lam Hiểu Hi vẫn cúi đầu bỗng nhìn thấy Chức Điền, vốn dĩ
khuôn mặt thẹn thùng chuyển thành khuôn mặt tươi cười rực rỡ như ánh mặt trời, cô quên mình vẫn còn đang đứng trên đài, vội vàng vẫy tay với bà
ngoại, làm hại nhiếp ảnh gia cũng cuống quít tìm tiêu điểm, dưới đài đột nhiên hò hét loạn lên.
“Là bà ngoại, Đàm. Bà ngoại đến rồi! Anh thật giỏi! Ngay cả bà ngoại cũng đến đây ủng hộ anh!”
Lam Hiểu Hi cười vui vẻ, nụ cười ngọt ngào mà ấm áp, tựa như lần đầu tiên anh gặp cô ở Paris vậy, hồn nhiên mà tươi đẹp.
“Trời ạ, anh thật sự rất ghen tỵ với bà ngoại, hình như em còn thích bà hơn thích anh nữa.” Hạ Tử Đàm ê ẩm thấp giọng nói bên tai cô.
“Em nào có?”
“Không có sao? Hồi nãy thì đứng bên cạnh anh như người đưa đám ý,
thấy bà ngoại thì miệng cười sắp toác ra luôn, xem ra trong khoảng thời
gian vừa rồi, tin tức chúng ta kết hôn giả không được cải chính, bởi vì
em chẳng phối hợp tý nào đấy.”
Bây giờ, người buồn bã lại là anh rồi.
Lam Hiểu Hi rất muốn cười, bởi vì cô nghĩ tới chuyện muốn cưng nựng
người đàn ông này như chú mèo, bây giờ anh lại tạo vẻ mặt này, không
khiến cô không cưng chiều anh là không được mà.
Nhón chân lên, Lam Hiểu Hi thừa dịp tất cả mọi người đem đèn flash
chuyển qua bà ngoại dưới đài, thì len lén hôn nhẹ lên khóe môi anh một
cái ——
” Đàm, em yêu anh.” Khóe môi cô luôn cười, rất ngọt rất ấm.
ánh mắt Hạ Tử Đàm thu lại, thật sâu ngưng mắt nhìn cô.
“Như vậy đã đủ phối hợp rồi chứ?” Cô xấu hổ nhìn thẳng vào mắt của anh, sờ sờ lỗ mũi.
“Ừ, nếu như để anh hôn trả lại thì tốt hơn nhiều.” Anh nắm lấy tay cô, ngón tay thon dài trêu đùa trong lòng bàn tay cô.
“Ở trên đàisao?” Anh bị điên rồi?
“Ừ.” mắt anh nóng bỏng nhìn chằm chặp cô.
“Không cần. . . . . .” Cô bị dọa sợ, giống như con thỏ nhỏ bị hoảng sợ cuống quít chạy xuống đài.
Hạ Tử Đàm cười to, trong mắt tất cả đều là cưng chiều và thỏa mãn,
vẻ mặt như vậy xuất hiện trong ống kính khiến người ta cũng cười theo
Một nhà ký giả nào đó may mắn bắt được hình ảnh này, sau đó viết một bài báo với tựa đề ——
Trong tình yêu, người đàn ông sẽ chói mắt nhất.HẾT