Polly po-cket
Chờ Một Ngày Nắng

Chờ Một Ngày Nắng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323832

Bình chọn: 9.5.00/10/383 lượt.

hiệt tình giới thiệu:

“Đây là Tạ Ý, người anh em tốt nhất của em, tài tử của ngành

diễn viên điện ảnh, thích nhất là nghệ thuật hành vi, chỉ cần trùm một

tấm lưới lên đầu là có thể diễn vai trộm cướp”.

Sau đó anh ta lại nhìn anh trai mình, giới thiệu với Tạ Ý, “Đây là…”.

“Tôi là bạn của A Kiệt”.

Thẩm Quân Tắc ngắt lời giới thiệu của em trai, lịch sự giơ

tay ra, bắt tay Tạ Ý, “Tôi muốn nhờ cậu giúp một chuyện, đóng giả làm

anh trai Thẩm Quân Tắc của A Kiệt, che mắt một cô gái”.

Tạ Ý sờ mũi, thấp giọng nói với Thẩm Quân Kiệt đứng cạnh:

“Chẳng phải cậu nói anh trai cậu là người tính tình lạnh

lùng, trên trán có dán dòng chữ ‘Sinh vật này rất nguy hiểm, đừng lại

gần’, là tảng núi băng nghìn năm không đổi, bao nhiêu năm nay bên cạnh

không có một người phụ nữ nào sao?”.

Thẩm Quân Kiệt thấy anh trai đột ngột sa sầm mặt xuống, trước ánh mắt tò mò của Tạ Ý, chỉ có thể gật đầu một cách khó nhọc. Tạ Ý tò

mò hỏi:

“Tảng núi băng Thẩm Quân Tắc đã vướng vào mối nợ duyên tình

từ lúc nào vậy, lại còn phải nhờ người đóng giả làm anh ta để đối phó

với phụ nữ? Đúng là kỳ lạ”, ngừng một lát, anh ta không kìm được cười

nói, “A Kiệt, anh trai cậu đúng là người thần kỳ”.

Thẩm Quân Tắc sa sầm mặt xuống, nhìn em trai đứng cạnh, “A

Kiệt, trên trán anh trai cậu có dán dòng chữ ‘Sinh vật này rất nguy

hiểm, đừng lại gần’ ư?”.

Thẩm Quân Kiệt vội vàng cười nói:

“Ha ha, hai người nói chuyện đi, nói chuyện đi, tôi mót quá, phải vào nhà vệ sinh đã”.

Lại là tuyến niệu đạo giở trò. Đợi đến khi bóng Thẩm Quân

Kiệt biến mất khỏi tầm mắt, Thẩm Quân Tắc mới ngoảnh đầu lại, khuôn mặt

không chút biểu cảm:

“Chúng ta đi thôi”.

Thẩm Quân Tắc lái xe đưa Tạ Ý đến khu phố người Hoa, nhanh

chóng tìm được khách sạn nơi Tiêu Tinh đang ở, vừa đi vừa dặn dò Tạ Ý

một số điều cần chú ý:

“Lát nữa nhìn thấy cô ta, nếu cô ta mắng cậu, thái độ của cậu hung hăng một chút, đừng xin lỗi cô ta. Nếu cô ta đánh người…”.

Tạ Ý gật đầu:

“Yên tâm, tôi sẽ không đánh lại”.

“Ý của tôi là tốt nhất cậu nên đánh lại”.

“Hả?”.

Tạ Ý kinh ngạc nhìn anh, “Anh muốn tôi đánh phụ nữ?”.

Thẩm Quân Tắc khẽ ho một tiếng, “Cũng không cần đánh thật,

chỉ là làm ra vẻ đánh trả, chỉ cần khiến cô ta ghét cậu một cách sâu cay là được”.

“Khiến cô ta ghét một cách sâu cay?”.

Tạ Ý không kìm được run run khóe miệng, “Đây là thể loại gì vậy?”.

Thẩm Quân Tắc bình tĩnh nói:

“Tôi cũng không rõ, đây là yêu cầu của Thẩm Quân Tắc, chúng ta cứ làm theo là được”.

“… Thôi được”.

Tạ Ý nhún vai, “Dù sao thì A Kiệt đã nói sẽ mời tôi ăn uống

chơi bời trong vòng nửa tháng, hôm nay muốn diễn thế nào là tùy anh. Chỉ cần cô gái kia không phát điên giết chết tôi là được”.

Thẩm Quân Tắc nghiêm túc nói:

“Yên tâm đi, buổi diễn xuất ngày hôm nay sẽ không nguy hiểm đến tính mạng”.

Hai người đứng ở cửa, ấn chuông một hồi lâu mà không thấy ai trả lời.

“Có thể là cô ta đang ngủ, cô ta mà ngủ rồi thì rất khó đánh thức”.

Cảnh tượng thảm khốc trên máy bay lại hiện lên trước mắt. Sắc mặt của Thẩm Quân Tắc không khỏi có chút đông cứng. Mười phút

sau…“Không phải cô ta vẫn đang ngủ đấy chứ?”.

Chuông cửa sắp bị ấn đến nổ tung rồi, sắc mặt của Tạ Ý cũng

có chút biến dạng, “Hay là chúng ta đi ăn trưa trước đã, buổi chiều lại

đến, có lẽ lúc ấy cô ta sẽ tỉnh”.

Thẩm Quân Tắc gật đầu, “Cũng được”.

Hai người đi trên đường, đang tìm nhà hàng để “giải quyết”

bữa trưa thì đột nhiên một cô gái từ phía xa đi tới. Cô gái đó mặc váy

liền màu xanh da trời nhạt, đi dép trắng, mái tóc dài xõa ngang vai, lúc đi trên đường khuôn mặt nở nụ cười rạng rỡ, dáng vẻ vui tươi, đúng kiểu mỹ nữ trong sáng điển hình…Chỉ là, bắt đầu từ khoảnh khắc cô gái ấy

xuất hiện, vẻ mặt của Thẩm Quân Tắc bắt đầu biến dạng. Chứng kiến cảnh

tượng đáng sợ của cô ta khi chống nạnh chửi bới ở sân bay, lúc này, nhìn dáng vẻ “dịu dàng” của cô ta, bỗng chốc khó có thể thích ứng được. Tiêu Tinh đi đến trước mặt hai người, lịch sự mỉm cười, thấy hai người tóc

đen da vàng, lại còn xuất hiện trên khu phố người Hoa, cô liền hỏi bằng

tiếng Trung:

“Chào anh, xin hỏi khách sạn XX ở đâu?”.

Khách sạn ấy chính là khách sạn cô đang ở. Thì ra không phải

cô đang ngủ mà là ra ngoài đi dạo phố, rẽ ngang rẽ dọc cuối cùng lạc

đường… Quá đáng hơn là cô không nhận ra người trước mặt mình là ai?Thẩm

Quân Tắc không kìm được muốn day huyệt Thái Dương, cố tình thấp giọng

nói:

“Ngã tư trước mặt, rẽ trái”.

“Cảm ơn anh”.

Tiêu Tinh lễ phép cúi người, tươi cười bước đi. Sau khi cô

đi, đột nhiên Thẩm Quân Tắc mới nhớ ra khách sạn ấy nên rẽ phải. Anh

nhìn cách ăn mặc của Tiêu Tinh, bộ não bỗng chốc tê liệt, đầu óc cũng u

mê. Thấy bóng Tiêu Tinh khuất dần, Tạ Ý không kìm được hỏi:

“Anh nói sai rồi, chẳng phải muốn đến khách sạn ấy phải rẽ phải sao?”.

Sắc mặt của Thẩm Quân Tắc có chút đông cứng, “… Chúng ta quay lại tìm cô ta”.

Tạ Ý nhún vai:

“Không cần đâu, người ta có cái mồm để làm gì, nếu đi sai đường cô ta sẽ hỏi tiếp, chúng ta đi ăn cơm trước đã”.

Thẩm Quân Tắc nghĩ lại, thấy Tạ Ý nói cũng đúng, tuy Tiêu