
rảo bước đến bên giường, dịu dàng nói: “Em sao
rồi? Có thấy khó chịu ở đâu không? Sao đột nhiên lại chạy đến bệnh
viện?”.
“Em không sao…”. Tiêu Tinh mỉm cười với anh, “Cái đó, con…”.
ThẩmQuân Tắc căng thẳng nói: “Đừng nói với anh là bỏ con, anh không đồng ý. Hai tháng nữa là em tốt nghiệp rồi, ở nhà yên tâm chờ con ra đời, những việc khác cứ giao cho anh”.
“Em không nói là bỏ con”, Tiêu Tinh mỉm cười, khẽ nắm tay anh, “Con của anh, sao em nỡ…”.
Thẩm Quân Tắc vô cùng xúc động, vội vàng dang tay ôm cô vào
lòng, dịu dàng hôn lên tóc cô, khẽ nói: “Anh yêu em. Tiêu Tinh, chúng
mình cùng chờ con chào đời nhé!”.
Hai người đang ôm nhau thắm thiết, đột nhiên cánh cửa bị đẩy
ra, một cô gái mặc áo blouse trắng hốt hoảng xông vào. Thẩm Quân Tắc
đang nhíu mày định mắng cho cô ta một trận. Nhưng cô ta lại chạy về phía Tiêu Tinh, nắm chặt tay cô.
“Mày có thai rồi à? Tao vừa đi qua phòng cấp cứu nhìn thấy mày, hỏi thì bác sĩ nói mày có thai rồi, thật không thật không?”.
Thì ra là Vệ Nam… Cô ấy mặc áo blouse trắng, Thẩm Quân Tắc suýt thì không nhận ra.
Tiêu Tinh gật đầu, hình như có vẻ ngượng ngùng, “Ừ… là thật”.
“Trời ơi! Tao phải báo với Tiểu Quyên, Tiêu Tinh của chúng ta sắp làm mẹ rồi!”. Vệ Nam có chút vui mừng quá mức, rút điện thoại gọi
cho Kỳ Quyên, “A lô, Tiểu Quyên, mày biết không, Tiêu Tinh có thai rồi”. Đầu dây bên kia lại một lần nữa xuất hiện tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Một lúc sau, Tiêu Tinh thấy hơi mệt, nằm xuống giường ngủ
thiếp đi. Thẩm Quân Tắc kéo Vệ Nam ra ngoài phòng bệnh, khẽ nói: “Vệ
Nam, chẳng phải em làm ở khoa sản sao. Cô ấy có thai cần phải chú ý ăn
uống không?”.
“Vâng vâng, ăn uống dĩ nhiên phải chú ý rồi, rất nhiều loại
rau quả bổ sung dinh dưỡng cho thai nhi. Lát nữa em sẽ cho anh một bản”.
“Ừ”, Thẩm Quân Tắc sờ mũi, “Cô ấy mang thai con trai hay con gái?”.
“…”. Vệ Nam im lặng một lúc, “M
ới có hơn một tháng thôi anh Thẩm ạ, bây giờ vẫn còn là bào thai, chưa biết là trai hay gái…”.
Thẩm Quân Tắc đúng là chuyên gia thắc mắc. Từ đó về sau anh
thường xuyên gọi điện thoại cho Vệ Nam hỏi hết cái này đến cái kia, quan tâm Tiêu Tinh hết mực.
Anh nghĩ rằng Tiêu Tinh sinh một đứa con gái giống cô là tốt
nhất. Con gái tương đối ngoan, cũng dễ nuôi. Không ngờ chín tháng sau,
Tiêu Tinh lại sinh một đứa con trai mũm mĩm.
Mặc dù con trai anh cũng thích nhưng thằng bé này càng lớn
càng giống anh, hơn nữa còn nhỏ như vậy mà đã nghịch như quỷ sứ, thường
xuyên lấy màu của mẹ chạy vào tủ quần áo, nhuộm màu cho quần áo. Có lúc
nó còn leo lên bàn làm việc của anh gõ lung tung trên bàn phím máy tính…
Thằng bé nghịch ngợm này hoàn toàn hủy hoại ảo tưởng sinh một đứa con gái đáng yêu ngoan ngoãn của anh.
Tiêu Tinh mềm lòng, lúc nào cũng chiều con. Thẩm Quân Tắc thì không khách khí chút nào, nhấc lên đánh cho một trận. Thế mà nó lại
chạy đến trước mặt mẹ kể tội bố, ùa vào lòng Tiêu Tinh nước mắt nước mũi đầm đìa. Bố đánh con, hu hu hu, bố đánh con.
Anh chỉ đánh nó hai cái vào mông, vậy mà nó nói như anh bạo lực lắm không bằng!
Nhìn thằng bé khóc đến đỏ mũi, Thẩm Quân Tắc không biết phải làm thế nào.
Hai năm sau, đột nhiên Thẩm Quân Tắc thì thầm bên tai Tiêu
Tinh: “Chúng ta đều là con một, anh hỏi Kỳ Quyên rồi, thực ra chúng ta
có thể sinh thêm một đứa nữa…”.
Tiêu Tinh hốt hoảng nói: “Không phải chứ? Em thấy một đứa rất tốt mà. Tuy nó nghịch ngợm một chút nhưng con trai mà, lúc nhỏ đứa nào
chẳng thế. Em nghe A Kiệt nói, hồi nhỏ ở nhà anh cũng rất nghịch, vài
năm nữa là sẽ đỡ hơn thôi…”.
“Sinh thêm một đứa con gái đi mà”. Thẩm Quân Tắc bắt đầu nhõng nhẽo.
“Này, anh tham quá đấy… A…”.
Mười tháng sau, phòng sinh lại vang lên tiếng khóc oe oe.
Vệ Nam bế đứa trẻ ra gặp bố. Thẩm Quân Tắc nhìn khuôn mặt nhỏ bé nhăn nhúm, cái mũi khẽ động đậy, không hay khóc, túm tay bố nghịch
nghịch, trông có vẻ rất ngoan ngoãn, đáng yêu.
Thẩm Quân Tắc không kìm được mỉm cười đùa với con, sờ má nó
và nói: “Đứa trẻ này ngoan hơn anh trai rất nhiều, là con gái đúng
không?”.
Vệ Nam liếc nhìn anh, “Vẫn là con trai…”.
“…”. Vì sao lại là con trai!
Đột nhiên Thẩm Quân Tắc cảm thấy cơn ác mộng của mình lại sắp bắt đầu…