
ất thiết đừng để nhược điểm rơi vào tay người khác.
Hàn Trạc Thần trìu mến nắm lấy bàn tay đang hồi hộp
đến mức phát run của cô. "Thích nó thì vì sao lại không cho nó biết?"
"Con sợ anh ấy sẽ hủy hôn ước!" Cô nói:
"Bố à, con còn trẻ, con có thể vượt qua được..."
***
Hai tháng sau đó, Mạt Mạt không hề ra ngoài chơi,
chuyên tâm học nhạc, còn tham dự cuộc thi nhập học vào nhạc viện Vienna. Khi cô
nhận được giấy thông báo trúng tuyển của nhạc viện Vienna, cô hiểu, đã đến lúc
mình phải rời khỏi!
Trong hai tháng bận rộn này, nhớ nhung không hề bị
thời gian làm phai nhạt, ngược lại còn nhiều hơn trước.
Chẳng qua, thời gian vẫn còn có ưu điểm, nó sẽ nuôi
dưỡng ra một thứ mang tên "thói quen". Thói quen là một thuốc gây tê
mạnh mẽ, đau đớn sâu đến nhường nào cũng đều có thể bị nó gây tê liệt.
Đêm đã về khuya, Mạt Mạt ngồi một mình trong phòng An
Nặc Hàn, bưng cốc cà phê Lam Sơn ấm áp, lật giở tập album.
Anh đã trở về Anh, mang theo cô vợ chưa cưới mà anh
yêu, chỉ để lại mấy tấm ảnh cũ màu sắc vẫn còn tươi mới như thuở ban đầu, khiến
cô nhớ lại sự nuông chiều và che chở mà cô đã đánh rơi mất.
Mạt Mạt khẽ than một tiếng, gấp tập album lại bỏ vào
trong hành lý của mình. Tháng sau, sau sinh nhật mười tám tuổi, cô sẽ phải rời
khỏi Australia rồi. Cô đã nhận được thông báo nhập học của nhạc viện Vienna,
sắp bắt đầu một cuộc sống mới.
Nhưng cô cũng không muốn giống như những người con gái
thất tình khác, phá hủy toàn bộ vết tích đã từng yêu. Trái lại, cô lại càng
mong muốn mang đi tất cả mọi thứ An Nặc Hàn để lại.
Cho dù chỉ còn lại hồi ức chưa hề phai màu, cô cũng
phải mang theo.
Cô kéo ngăn tủ của anh ra, muốn nhìn xem liệu còn có
cái gì đáng giá chưa phai mờ để cô mang đi.
Ngăn tủ được dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp không hề có gì
đặc biệt, vài chiếc chìa khóa xe, một chiếc máy ảnh, một chiếc hộp đựng đồng hồ
đeo tay, một chiếc điện thoại di động cũ mà anh bỏ đi.... Nếu cô nhớ không lầm,
đó là chiếc điện thoại An Nặc Hàn đã dùng trước đây.
Cô cầm điện thoại lên nhìn một chút, kiểu dáng cũng
lạc hậu, không có dấu vết bị hỏng hóc, hẳn là vẫn có thể dùng được. Cô vừa định
bỏ điện thoại vào trong va li, đột nhiên phát hiện ra số "1" trên bàn
phím bị mài mòn đến bạc màu. Mạt Mạt hơi tò mò, cô thật muốn biết số điện thoại
anh cài đặt cho phím "1" quay số nhanh là số của ai.
Là cô, hay là Tô Thâm Nhã?
Vì vậy, Mạt Mạt bỏ điện thoại của mình vào, bật máy,
không đợi tính hiệu hiện lên, trên màn hình điện thoại đã chớp nháy lộ ra một
khuôn mặt quỷ nghịch ngợm, khuôn mặt thổi phù phù phồng lên thành hình tròn,
trông vô cùng tức cười.
Nhớ lại cách đây rất lâu, vì muốn để An Nặc Hàn luôn
luôn nhớ tới cô, Mạt Mạt đã gửi bức ảnh này đến điện thoại anh, cài đặt làm
hình khởi động điện thoại. Cô chưa từng nghĩ tới, điện thoại của anh thay đổi
từ cái này sang cái khác, vậy mà bức ảnh của cô vẫn luôn được làm hình khởi
động máy.
Cô ngồi đờ đẫn trước chiếc di động một lúc, rồi mới
nhớ ra mục đích của mình. Nhấn thật lâu phím "1", dãy số đang được
gọi là dãy số cô quen thuộc nhất trên đời. Rất nhanh trong điệu thoại vang lên
lời nhắc nhở: Người dùng đang bận máy...
Không thể nói rõ mùi vị trong lòng cô bây giờ như thế
nào, có vui mừng, cũng có chua xót... Vui mừng vì cô cảm nhận được một loại
quan tâm. Trong cuộc sống của anh, trước sau gì cô vẫn đứng thứ nhất. Chua xót
là vì loại quan tâm này không thể thay thế được tình yêu.
Mạt Mạt bỗng nhiên rất muốn gọi điện cho anh, muốn
nghe giọng nói của anh một chút. Bởi vì sợ rằng chính bản thân mình sẽ khóc,
không còn cách nào khác, đành phải từ bỏ.
Cô bưng cốc cà phê đã lạnh lên, uống một hớp.
Mạt Mạt vô thức ấn vào điện thoại của anh, không hiểu
chạm vào phím nào, điện thoại nhập vào một danh sách truyền tải video, trên
danh sách đó có một tập tin video, video mang tên: "Mạt Mạt".
Mạt Mạt tưởng rằng An Nặc Hàn thừa dịp cô không chú ý,
lén lút quay cô, nhất thời tò mò mở ra.
Khi hình ảnh Tiêu Thành trên giường bệnh và cô đang
ngồi bên cạnh anh hiện lên trên màn hình, cốc cà phê trong tay Mạt Mạt
"choang" một tiếng rơi trên bàn học, chiếc váy ngủ màu hồng phấn bị
nhuộm một vết nhơ màu cà phê, tựa như một đóa hoa bỉ ngạn nở rộ trong đêm tối.
Cô quả thật không thể tin được những gì mình thấy.
Hình ảnh trong video chẳng những rất rõ nét, mà còn
được xử lý và biên tập lại một cách tỉ mỉ để thể hiện hoàn hảo thứ quan hệ trai
gái mờ ám mức độ cực cao.
Cô và Tiêu Thành cùng nhau nghe nhạc, cùng nhau ngâm
nga theo tiếng dương cầm uyển chuyển...
Cô và Tiêu Thành tâm sự, nói về âm nhạc, nói về quá
khứ, nói về tương lai... Cô còn khích lệ anh phải phấn chấn vì giấc mơ tốt đẹp
tương lai...
Còn có vài lần tâm trạng Tiêu Thành không tốt, mắng
cô, đuổi cô đi, nhưng nói thế nào cô cũng không chịu đi, khăng khăng muốn ở
lại. Có một lần cô khóc, nói: "Em biết anh không thật sự muốn đuổi em đi,
chẳng qua anh không muốn em áy náy và thông cảm. Thành, không phải em mang lòng
thông cảm với anh, thật sự không phải..."
Những lời nói tiếp theo