
hận An Nặc Hàn không
chỉ bởi An Nặc Hàn tổn thương chị gái của anh, mà còn bởi vì anh ta tổn thương
người con gái Tiêu Thành yêu nhất...
Anh thích Mạt Mạt, bắt đầu từ những ngày cô chăm sóc
anh trong bệnh viện.
Cô đơn thuần như thế... Cô tựa như một bông tuyết,
thánh thiện vô ngần, cho dù có tan thành nước, cũng phải tưới mát đất đai.
Đồng thời cô lại khiến người ta đau lòng như vậy.
Cô yêu một người từ năm bảy tuổi, chờ đợi vì anh ta,
nỗ lực trưởng thành vì anh ta...
Yêu đến đơn thuần như thế, chân thành như thế.
Tiêu Thành lại nhìn về một hướng khác, hình bóng một
đôi tình nhân nồng nàn ôm nhau.
Mạt Mạt nói không sai, bọn họ ai cũng không đạt được
thứ mà mình mong muốn...
Cả một đời gặp được người mình yêu, gặp được người yêu
mình, nhưng cuối cùng người ở bên mình vẫn có thể không là người mình yêu, cũng
chẳng phải là người yêu mình.
Đây là cuộc sống, cuộc sống vẫn phải tiếp tục! Cuộc
sống đặc sắc như thế đó!
Trên bờ biển Hawaii xanh thẳm, người người đều đang
hưởng thụ khí hậu khô ráo dễ chịu cùng với những hoạt động tiêu khiển phong phú
nơi đây, người người đều đang ung dung tiêu phí thời gian của chính mình. Duy
chỉ có một người không thích thời tiết nóng nực Hawaii, không thích đám đông
chen chúc nhau trên bờ biển, lại càng đặc biệt không thích sự lộn xộn nơi này.
Thế nên mỗi ngày cô đều ở trong phòng khách sạn, ăn no rồi lại ngủ, dậy rồi lại
ăn.
"Mạt Mạt." Hàn Thiên Vu đi tới bên giường
cô, đỡ thắt lưng, từ từ ngồi xuống. "Ngủ cả ngày rồi, sao vẫn còn muốn ngủ
nữa?"
"Buồn ngủ ạ!"
Mạt Mạt tung chiếc chăn đang che khuất khuôn mặt ra,
mở to đôi mắt khô khốc, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trời sắp tối, bầu trời màu lam đậm, tựa như hừng đông
cái ngày cô rời khỏi Australia.
Bầu trời ngày ấy, màu lam đậm.
Biển ngày ấy, nhuộm màu vàng của ánh nắng sớm mai.
Cô vốn định lặng lẽ rời đi, không ngờ vừa mới ra khỏi
cửa đã thấy An Nặc Hàn đứng cô đơn bên biển, chiếc áo sơ mi màu xanh lam bị gió
thổi lay động mạnh mẽ.
Trời ngày hôm nay còn xanh hơn cả ngày hôm qua...
"Em phải đi à?" Đôi mắt anh lặng như tờ.
"Vâng." Cô gật đầu, muốn nói lời tạm biệt,
nhưng lại thấy lời tạm biệt nào cũng thừa thãi.
"Đi đâu? Vienna sao?" Anh bước tới gần cô.
Mạt Mạt lắc đầu, đè nén sự xúc động muốn lùi về sau.
"Đi Hawaii tìm bố mẹ em, họ nhớ em rồi."
"Anh đưa em ra sân bay đi."
"Không cần!" Cô ý thức được mình từ chối quá
gấp gáp, Mạt Mạt giải thích một chút ngay sau đó. "Em đã nói rồi, em không
cần anh chăm sóc."
Cuối cùng, cô lí nhí bổ sung thêm một câu: "Anh
lại không thể chăm sóc em cả đời."
"Mạt Mạt..." Anh vẫn còn muốn kiên trì thêm.
"Chị Thâm Nhã càng cần anh hơn em."
Cái tên Thâm Nhã giống như một cái cơ quan, vừa thoáng
chạm vào đã kích thích dây thần kinh mẫn cảm nhất của hai người.
Bước chân An Nặc Hàn hơi chững lại, "Vậy... Em đi
đường cẩn thận một chút."
"Em sẽ."
Anh đến gần cô, cúi người in một nụ hôn nhẹ lên trán
cô. "Xuống máy bay nhớ gọi điện cho anh."
"Được."
Mạt Mạt rời đi rất nhanh, bước chân chênh vênh. Trên
bãi biển in dấu một loạt những vết chân có nặng có nhẹ.
Sau khi đi đã xa, cô không nén nổi quay đầu nhìn, An
Nặc Hàn vẫn còn đứng nơi đó...
Mấy ngày ở Hawaii, một khi cô nhắm mắt sẽ nhớ lại hình
ảnh khi ấy...
Cô nhớ tới bóng hình anh trong sự ưu thương và hiu
quạnh.
Cô thường hay phân vân, tình thân, cũng có những lúc
ưu thương như vậy sao? Sẽ có lúc luôn luôn nhớ đến một người, quan tâm cả đến
thời tiết thành phố nơi cô sống sao? Sẽ hôn cô, môi lưỡi dây dưa, nụ hôn ngạt
thở? Sẽ vào lúc đêm khuya tĩnh lặng, ôm cô vào lòng, hôn vành tai mẫn cảm của
cô sao? Sẽ sau khi uống say chạy vọt vào trong phòng tắm của cô, ép cô vào
tường tùy ý hôn, vuốt ve cơ thể của cô sao?
Nếu như những thứ này đều là tình thân, vậy tình yêu
là cái gì?
Tình yêu, là thứ đàn ông say đắm nồng nàn nói với đàn
bà: "Anh yêu em!" sao?
Mạt Mạt vò mái tóc của chính mình, vùi đầu vào trong
gối hít một hơi thật sâu. Cô không nghĩ ra, thế nào cũng không nghĩ ra!
...
"Ôi! Bố hoàn toàn chẳng làm gì với con được
rồi." Không biết Hàn Trạc Thần đi tới từ lúc nào, bất đắc dĩ nói.
"Con muốn đi Vienna cùng Thành thì cứ đi đi, muốn đi đâu thì đi!"
Hàn Trạc Thần cho rằng cô sẽ ngay lập tức nhảy dựng
lên từ trên giường, ôm ông nói thật to: Con chỉ biết bố hiểu con nhất!
Nhưng Mạt Mạt chẳng hề như vậy. Cô nhắm mắt lại, nước
mắt tuôn ra như suối, rơi xuống gối.
"Mạt Mạt? Xảy ra chuyện gì vậy? Cách đây không
lâu chẳng phải mỗi ngày con đều ầm ĩ đòi đi sao? Không phải thà cắt đứt quan hệ
với bố cũng phải ở bên Tiêu Thành sao?"
Cô không kìm nén được sự tủi thân trong lòng nữa, đứng
dậy, dựa sát vào vai Hàn Trạc Thần, nghẹn ngào khóc. "Bố, con nhớ anh ấy,
con rất nhớ anh ấy..."
"Anh ấy? Tiêu Thành?" Ông trìu mến nâng
khuôn mặt của cô lên, thấy nước mắt của cô mà hàng mày ông nhíu chặt lại."
Có phải Tiêu Thành nói gì với con không? Cậu ta tổn thương con hả?"
Cô lắc đầu liên tục. "Con nhớ anh ấy, càng nhớ
hơn cả lúc anh ấy đi Anh... Tựa như anh ấy sẽ đi tới một nơi