
ới..."
Tô Thâm Nhã mỉm cười một cách thông cảm, trong đôi mắt
trí tuệ hiện lên sự dịu dàng thấu hiểu của phụ nữ. "Không sao, còn chưa
tới sáu giờ, chúng ta chờ thêm một lát đi."
An Nặc Hàn nhẹ nhàng vén làn tóc quăn trên vai cô, đầu
ngón tay khẽ tiếp xúc với gương mặt trang điểm nhẹ của cô.
Tô Thâm Nhã thật sự là một người vợ lý tưởng nhất của
đàn ông.
Cô chín chắn, xinh đẹp, tao nhã. Cô biết cách xử lý
mọi việc không thể nào bắt bẻ được. Ở bên cô, anh chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp
và bình yên, không cần lúc nào cũng phải lo lắng cho cô, không cần phải mong
chờ cô cái gì, cũng không có càm giác xoắn xuýt xé rách nội tâm.
Cô một lòng một dạ yêu anh, anh không nên...
"Quên đi, lá thư này không quan trọng." An
Nặc Hàn nhìn đồng hồ, mặc dù vẫn chưa tới giờ, nhưng nếu trên đường đi giao
thông tắc nghẽn, khả năng sẽ bị muộn một chút. Lần đầu tiên gặp bố mẹ Tô Thâm
Nhã, không thể với mới đến đã rất thiếu lễ phép được. Dù thế nào cũng không thể
đến muộn. "Cũng không còn sớm nữa, chúng ta cứ đi trước thôi."
"Như vậy đi, anh bảo người đưa thư đưa thẳng tới
nhà hàng."
"Không cần, về rổi xem cũng thế thôi mà."
Anh lấy chiếc áo khoác đang vắt lên sofa của Tô Thâm
Nhã, giúp cô mặc vào, tiện tay chỉnh lại đầu tóc cho cô.
Ngón tay sượt qua mái tóc quăn màu đen của cô, tâm tư
anh ngẩn ngơ một thoáng, vô thức nhớ lại mái tóc quăn dài đến thắt lưng của Mạt
Mạt trong lễ đính hôn, rất ý nhị, đặc biệt là khi Mạt Mạt xoay người, mái tóc
quăn lướt qua khuôn mặt của anh, câu dẫn ánh mắt của anh mang đi, để lại mùi
hương thơm ngát của hoa bỉ ngạn...
Anh lấy lại bình tĩnh, nhặt một sợi tóc rơi trên áo
khoác của Tô Thâm Nhã, vứt xuống.
Ký ức tựa như tóc rơi, ngoại trừ việc vứt đi, chẳng có
tác dụng gì.
"Đi thôi." Anh ôm vai cô đi về phía cửa.
Trong lúc chiếc tháng máy dùng để ngắm cảnh dần dần đi
xuống, những cảnh vật xa lạ không ngừng được phóng to lên.
Thang máy dừng lại tại tầng một, cửa vừa được mở ra,
một người đàn ông vội vội vàng vàng chạy vào trong thang máy.
An Nặc Hàn nhanh chóng đứng che trước người Tô Thâm
Nhã, đánh giá người đàn ông quá liều lĩnh này. Người này thân hình cao lớn, tóc
vàng mắt xanh, điển hình cho dáng vẻ người ngoại quốc. Thường nói, đàn ông
ngoại quốc rất lịch sự phong cách, rất ít người lỗ mãng thế này.
"Xin lỗi! Xin lỗi!" Người đàn ông vừa nói
vừa gấp gáp ấn tầng 79.
"Không sao!" Tô Thâm Nhã dùng tiếng Anh trả
lời. Cô kéo ống tay áo của An Nặc Hàn, đi về phía ngoài cửa thang máy.
"An, em không sao, đi thôi."
Đột nhiên, người đàn ông kia thoáng sửng sốt, quay đầu
nhìn An Nặc Hàn, khuôn mặt lộ ra vẻ thoải mái.
"Ông Anthony." Người đàn ông cẩn thận lấy ra
một bức thư từ bên trong áo, đưa cho anh bằng hai tay. "Đây là thư của
ông."
Thì ra là đi đưa thư cho anh. Quả nhiên một giây đồng
hồ cũng không muộn. "Cám ơn!"
An Nặc Hàn nhận thư, trực tiếp mở bức thư được dán kín
ra, vừa đi vừa nhìn những nét chữ trên mặt giấy.
Trang giấy thư đẹp đẽ tỏa ra mùi hương xưa cũ.
...
"Anh
Tiểu An..." Nhìn thấy bốn chữ này, trong lòng An Nặc Hàn run lên.
Bên tai lại vang đến tiếng gọi thân quen của Mạt Mạt. Bước chân anh chậm lại,
sợ rằng chỉ vì sự lay động của tờ giấy mà anh nhìn sót mất chữ nào.
"Khi
anh nhận được bức thư này, em đã qua sinh nhật mười tám tuổi.
Em
đã trưởng thành, không cần anh chăm sóc và chiều chuộng.
Em
rất vui, anh có thể không cần vì thực hiện lời hứa mà phải lấy em.
Em
cũng có thể không cần lại dùng lời nói dối lừa anh nữa.
Em
cuối cùng cũng có thể nói cho anh biết: Anh Tiểu An, em yêu anh!"
Bước chân An Nặc Hàn chững lại, anh quay đầu nhìn lại
những câu chữ trên mặt giấy một lần nữa.
"Anh có thể không cần vì thực hiện lời hứa
mà phải lấy em!
Em
cũng có thể không cần lại dùng lời nói dối lừa anh nữa"
Anh hơi có phần không hiểu rõ ý hai câu này của Mạt
Mạt này, càng nghĩ lại càng không hiểu.
Nôn nóng muốn biết cô ấy muốn viết cái gì, anh rất
muốn lướt nhanh qua những câu chữ dưới đấy, nhưng rồi lại lo lắng bỏ lỡ mất
thông tin quan trọng gì. Thế nên anh kìm nén tâm tình nôn nóng, thong thả nhìn,
đọc cẩn thận.
"Từ lúc còn rất bé rất bé, em đã ao ước tổ
chức hôn lễ tại nhà thờ lớn nhất Hy Lạp, dưới sự chúc phúc của Athena đi tới
bên cạnh anh...
Anh
nói em là một đứa trẻ, không thể nhẹ nhàng mà nói ra lời yêu. Thật ra yêu một
người và tuổi tác không liên quan đến nhau. Mười tuổi cũng tốt, hai mươi tuổi
cũng tốt, đều không quan trọng, quan trọng là người anh yêu lớn đến đâu.
Khi
anh mười tuổi, em là một đứa trẻ sơ sinh, anh đương nhiên không thể yêu em.
Nhưng
khi em mười tuổi, anh là một chàng trai rất hấp dẫn.
Thế
nên, em vẫn luôn yêu anh."
Đoạn này khiến An Nặc Hàn nhớ lại một ngày vào rất
nhiều năm trước, anh kiệt
sức nằm trên võ đài, từng hứa với cô: Chờ đến khi cô mười tám tuổi, nếu
cô vẫn còn yêu anh, anh sẽ lấy cô...
Thì ra cô vẫn còn nhớ rõ.
Trong lòng cảm xúc dâng trào, anh tiếp tục nhìn xuống