
còn tưởng trong mắt em chỉ có một chàng
trai tên Tiêu Thành."
"Không phải!" Cô muốn nói rằng trong mắt em
chỉ có thể chứa đựng một mình anh, nhưng cô do dự trong chốc lát, rồi lại nói:
"Là trong lòng..."
An Nặc Hàn cười khan hai tiếng, cô cũng giượng gạo
cười hai tiếng.
Trong điện thoại chỉ còn sót lại tiếng cười của hai
người.
"Được rồi, em không làm chậm trễ cuộc hẹn của anh
nữa! Bye bye!"
"Bye!"
Sau khi dập điện thoại, Mạt Mạt ngồi lặng trong phòng.
Bọn họ còn có thể gặp mặt, có thể trò chuyện, nhưng cảm giác ngày xưa đã thật
sự không tìm lại được nữa!
***
Sương mù sáng sớm ở London che phụ tận chân trời, cây
hoa hồng đặt trên cửa sổ được ánh mặt trời chiếu xuyên qua màn sương mù dày
đặc, phủ lên một lớp ánh vàng.
An Nặc Hàn đứng trước cửa sổ, ngón tay từ từ di chuyển
trên tấm kính thủy tinh. Đầu ngón tay anh lướt qua, khuôn mặt tươi cười tinh
nghịch của mèo Garfield thoáng ẩn thoáng hiện...
Anh nhìn chăm chú, hơi thở của anh ngưng tụ trên thủy
tinh trong suốt, khuôn mặt tươi cười trở nên mơ hồ.
Nhưng nét cười có phần tinh nghịch, có phần đáng yêu
của Mạt Mạt đã sớm khắc sâu trong cuộc đời anh, thế nào cũng gạt không đi, giấu
không nổi!
Anh thoáng nhìn qua chiếc đồng hồ đeo tay, sắp đến giờ
rồi.
An Nặc Hàn nhấc va li lên, đang chuẩn bị đi tới nhà
Thâm Nhã đón cô ra sân bay, sau đó cùng nhau bay tới Đài Loan, chính thức gặp
mặt bố mẹ cô ấy.
Điện thoại của anh vang lên, anh tưởng là Tô Thâm Nhã
gọi tới. Anh vừa đi, vừa nối máy.
Trong điện thoại là giọng nói của một cô gái xa lạ,
nói tiếng Anh giọng Australia. "Chào anh, xin hỏi có phải anh Anthony
không?"
"Là tôi."
"Tôi là người của bưu điện thành phố Melbourne,
chịu trách nhiệm chuyển thư viết cho tương lai."
"Tương lai?" An Nặc Hàn hơi không hiểu, xác
định lại một chút: "Xin lỗi, phiền cô nói rõ thêm chút."
Cô gái nhấn mạnh từng chữ nói: "Là thế này, ba
năm trước có một cô gái tên là Hàn Mạt viết cho anh một bức thư, yêu cầu phải
gửi cho anh năm ngày sau. Chúng tôi gọi điện là muốn xác nhận chỗ anh ở, để đảm
bảo chúng tôi có thể gửi thư đúng thời hạn.”
Năm ngày sau? An Nặc Hàn ngồi nhẩm tính, mấy ngày đấy
quanh quanh ngày sinh nhật mười tám tuổi của Mạt Mạt.
Cuối cùng thì cô có gì không thể nói trong điện thoại,
lại cách đây ba năm viết thư cho anh. Vì sao ba năm nay, anh với Mạt Mạt không
ngừng gặp nhau, cô lại chưa hề đề cập với anh?
Là một trò chơi lãng mạn nho nhỏ, hay cô thật sự có
điều gì khó mở miệng?
Anh mơ hồ cảm thấy bức thư này rất quan trọng, giọng
điệu nghiêm túc nói: "Tôi có một số việc phải đi Đài Loan, cô có thể fax
thư cho tôi luôn bây giờ không?"
"Rất xin lỗi, bức thư này liên quan đến riêng tư
cá nhân, chúng tôi không thể mở ra. Như vậy đi, anh nói địa chỉ ở Đài Loan cho
chúng tôi, chúng tôi đảm bảo năm ngày sau anh sẽ nhận được thư."
Một bức thư khiến cho tình cảm trong lòng An Nặc Hàn
dâng lên, nỗi thương nhứ sâu nặng khiến anh cảm thấy có phần nôn nóng.
Anh vô cùng muốn biết nội dung trong bức thư đó, cho
dù vẻn vẹn chỉ là một lời chúc, một lời nói đùa. Miễn đó là Mạt Mạt viết cho
anh, thì đã có một lực hấp dẫn lạ thường.
Anh suy nghĩ một lát, rồi nói: "Thời gian tôi ở
lại Đài Loan rất ngắn, lại còn phải đi tới chỗ khác, có thể không nhận được thư
của các cô. Không bằng như thế này đi, tôi có hẹn với một người bạn vài ngày
sau, tôi ủy thác anh ta nhận thư, mang đến cho tôi."
"Nhưng mà thế rất khó cho chúng tôi có thể xác
định được thời gian anh đọc thư."
Tôi là người nhận thư, chỉ cần cô chuyển thư cho người
tôi ủy thác, có vấn đề gì tôi có thể nhận trách nhiệm."
Cô gái nói: "Vậy được rồi. Anh để người ủy thác
mang theo giấy tờ chứng nhận và thư ủy thác tới."
"Không thành vấn đề."
An Nặc Hàn lập tức gọi điện cho Tô Thâm Nhã, nói anh
có chút việc quan trọng, đón cô chậm khoảng mười phút.
Sau đó anh gọi điện cho quản lý của Thiên đường &
Địa ngục, đưa bản sao thư ủy thác đã được đóng dấu cho anh ta, còn nói cho anh
ta biết: "Bức thư này rất quan trọng đối với tôi. Sau khi lấy được thư,
không được chậm trễ dù chỉ một phút, trực tiếp sai người đi Đài Loan, mang đến
khách sạn The Splendor, Kaohsiung, 79001. Nhất định phải tự tay đưa cho
tôi."
"Được, cậu yên tâm! Một giây đồng hồ cũng không
trễ!"
...
Xử lý xong tất cả mọi chuyện, An Nặc Hàn cùng Tô Thâm
Nhã lên máy bay đi Đài Loan. Khi xuống máy bay thì Đài Loan đã chạng vạng tối,
An Nặc Hàn vào ở trong khách sạn, thu xếp mọi thứ thật tốt.
"Chúng ta đi thôi." Tô Thâm Nhã mỉm cười kéo
anh, "Bố mẹ em đang chờ anh ở nhà hàng đấy."
"Đợi một chút! Anh đi gọi một cuộc điện
thoại."
Anh biết rằng lúc này, bức thư căn bản không phải là
thứ quan trọng. Thế nhưng không biết vì sao, anh luôn lo nghĩ về nó, từng phút
từng phút không ngừng lo nghĩ.
Điện thoại được nối thông, quản lý nói cho anh biết
người đưa thư đã tới Đài Loan rồi, đang chạy tới khách sạn The Splendor.
Tô Thâm Nhã nhìn ra được sự nôn nóng của anh. "Có
việc gì gấp sao?"
"Ừ." Anh nói: "ANh có một bức thư.
người đưa thư đang trên đường t