Chờ Em Lớn Nhé Được Không

Chờ Em Lớn Nhé Được Không

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323111

Bình chọn: 7.00/10/311 lượt.

ấu chốt thế này bày ra biểu tình áy náy "suýt nữa đã

làm một việc cực kỳ sai" mà rời khỏi.

Đặc biệt là người đàn ông đấy là người cô mong chờ đã

lâu, thầm mến đã lâu!

Cô nhắm mắt lại tựa trên vách tường lạnh như băng, vô

thức nhớ tới quá trình vừa mới phát sinh, nụ hôn của anh, vòng ôm của anh, lại

làm cô mất hồn như thế...

Thế nên cô từ trước đến nay không nghĩ tới sẽ muốn bất

kì sự ôm ấp và đụng chạm của người đàn ông nào. Đã không còn An Nặc Hàn, cô cảm

thấy bản thân giống như một bông hoa tươi đã bị đốt cháy rễ, không thể hút nước

làm dinh dưỡng, chỉ có thể cô đơn mà nhìn cánh hoa từ từ héo rũ.

Nhưng cô tình nguyện héo rũ như vậy cũng không muốn tình

yêu của Tiêu Thành tới tưới mát!

Đến tột cùng cô có bao nhiêu yêu, mặc cho An Nặc Hàn

phung phí như vậy, vẫn còn bất tận đến thế...

***

Cả một đêm, gian phòng của An Nặc Hàn rất yêu tĩnh,

ngoại trừ tiếng hít thở trầm ổn không hề có động tĩnh gì khác.

Sáng sớm hôm sau, Mạt Mạt nghe thấy phòng bên có tiếng

động, rời giường ngồi trước gương, dùng phấn sáng che đi vành mắt đen, thay một

bộ váy màu hồng nhạt đi xuống tầng.

An Nặc Hàn đã ngồi trên sofa đọc báo, sắc mặt có chút

nhợt nhạt, Mạt Mạt kéo mấy lọn tóc bên sườn mặt, che khuất sắc ửng hồng trong

đôi mắt, ngồi xuống bên cạnh anh,

An Nặc Hàn chỉ liếc khuôn mặt cô một cái, cúi đầu lật báo

rất nhanh.

Trong không gian chỉ còn tại tiếc lật báo sột xoạt.

Mạt Mạt đang xấu hổ đễn nỗi không biết làm thế nào cho

phải, tờ báo được đưa tới trước mặt cô, cô vừa nhận lấy vừa nhìn, trang âm

nhạc.

Một luồng tình cảm ấm áp chảy qua đáy lòng.

"Cám ơn!" Cô chăm chú nhìn không chuyển mắt

vào tờ báo trong tay, ngón tay vân vê góc báo, vân vê đến lúc ăn sáng, một chữ

cũng không chui vào đầu.

Bữa sáng cùng nhau, vô cùng yên lặng.

Cô và An Nặc Hàn tập trung cúi đầu ăn gì đó, An Dĩ

Phong và Tư Đồ Thần đối diện dường như có chút đăm chiêu mà nhìn bọn họ ăn.

Bữa sáng vừa mới ăn không được bao lâu, di động An Nặc

Hàn đặt trên bàn vang lên, cô trong lúc vô tình liếc mắt một cái, trên mặt mình

nhấp nháy ba chữ: Tô Thâm Nhã.

An Nặc Hàn lập thức tiếp điện thoại, đứng dậy đi ra

ngoài, vừa đi vừa nói chuyện:

"Ừ, là anh... Tìm anh có việc gì?"

"..."

"Anh đang ở Australia."

"..."

"Gấp thế à?"

"..."

Mạt Mạt bưng cốc sữa trên bàn uống một hớp lớn, đầu

lưỡi bị bỏng rát.

Gọi điện thoại thật lâu mới xong, khi An Nặc Hàn quay

trở lại, Mạt Mạt đang hít thở mãnh liệt, để bầu không khí giảm bớt cảm giác đau

đớn nơi đầu lưỡi.

Không đợi An Nặc Hàn ngồi xuống, An Dĩ Phong không hề

e dè mà hỏi dồn. "Là ai gọi đến?"

"Đồng nghiệp công ty." An Nặc Hàn mặt không

hề thay đổi đáp: "Có một hạng mục xảy ra chút vấn đề, quản lý bảo con trả

phép quay về."

"Lúc nào thì đi?"

An Nặc Hàn nhìn đồng hồ đeo tay. "Con đi thu dọng

đồ đạc một chút, hẳn là vấn kịp máy bay lúc mười hai giờ."

"Gấp như thế à?"

"Vâng, hạng mục này rất quan trọng đối với

con."

Mạt Mạt nghe vậy, mệt mỏi buông chiếc bánh ngọt đang

ăn dở trong tay xuống.

Một cuộc điện thoại có thể khiến anh quay lại Anh ngay

lập tức, có thể thấy cô gái kia đối với anh còn hơn tất cả.

"Trên đường đi cẩn thận một chút." Cô dùng

giọng điệu không được tự nhiên nói.

"Em không đi ra sân bay tiễn anh à?"

Cô còn không vĩ đại đến mức tự mình đựa người đàn ông

mình giao cả trái tim vào trong vòng ôm ấp của cô gái khác. Thế nên cô giả bộ

nhìn đồng hồ đeo tay, nghiêm túc hiếm thấy trả lời anh. "Em còn có việc,

em muốn giúp Thành cùng đi làm trị liệu vật lý."

An Nặc không nói gì khác, bàn tay khoác lên vai cô vỗ

nhè nhẹ hai cái, vội vàng lên tầng thụ dọn đồ đạc.

Mạt Mạt không biết An Nặc Hàn muốn biểu đạt ý gì.

Cô mới mười sáu tuổi, không thể tiếp tục mặc kệ ngồi

nhìn bản thân mình khô héo trong một đoạn chờ đợi không có kết quả.

Trên đường ra sân bay, An Dĩ Phong thoáng nhìn qua sắc

mặt An Nặc Hàn. "Cãi nhau với Mạt Mạt à?"

"Đâu có." An Nặc Hàn lắc đầu. Một thằng đàn

ông lớn đầu như anh mà lại đi cãi nhau với một đứa trẻ mười sáu tuổi, thật quá

nực cười!

"Bố nghe nói tối qua con đi gặp Tiêu Vi." An

Dĩ Phong hỏi hơi có phần đột ngột.

An Nặc Hàn cũng không hề cảm thấy việc này ngoài ý

muốn. Cơ sở ngầm của An Dĩ Phong ở bên ngoài rất nhiều, không có chuyện gì có

thể qua được mắt ông. "Gặp mặt mà thôi."

"Thấy cô ta trở thành cái dạng như bây giờ, có

phải đang thương tiếc không? Hận bố chia rẽ hai đứa à?"

An Nặc Hàn thản nhiên cười. "Chưa đến mức thương

tiếc, chẳng qua con cảm thấy cô ấy hơi đáng thương, đến bây giờ vẫn còn không

biết thứ cô ấy muốn là cái gì."

Đàn bà, có thể ngây thơ, có thể vô tri, nhưng ít nhất

cũng phải biết được thứ bản thân mình muốn là gì.

Muốn trái tim của đàn ông, muốn cuộc sống xa hoa bao

người mơ ước, muốn sự lãng mạn rung động lòng người, muốn sung sướng, hoặc muốn

thành công... muốn cái gì cũng đều không sai, chỉ là đừng cái gì cũng muốn,

càng không thể cái gì cũng không tự mình nỗ lực, một lòng muốn tìm được từ trên

người đàn ông. Điều đó bất kì người đàn ông nào cũng không thể cho nổi.

Tiêu Vi thật


XtGem Forum catalog